Hai trăm kiếm tu nhìn chằm chằm Diệp Quân và người đàn ông áo đen bằng ánh mắt nóng như lửa.
Khoảng thời gian ở trong Tiểu Tháp, mỗi ngày bọn họ đều chiến đấu với chiến tướng đồng đen, theo thực lực tăng lên, thật ra sâu trong nội tâm bọn họ đều có cảm giác mình đã vô địch Thập Hoang, thậm chí có thể đấu với những tinh vực lớn.
Nhưng lúc này sau khi thấy Diệp Quân chiến đấu với người đàn ông áo đen, bọn họ mới hiểu bọn họ vẫn chỉ là kiến. Vì chiến đấu với người có cấp bậc này, thậm chí bọn họ còn không chịu nổi một hiệp!
Lúc này, Yểm Nhất đi đầu hưng phấn nói: “Xem cho kỹ, Quân Đế bảo các ngươi đến xem là muốn cho các ngươi biết trời cao bao nhiêu!”
Tất cả kiếm tu đều gật đầu, nhìn chằm chằm khu vực chiến đấu trên bầu trời không chớp mắt, lúc này, bọn họ càng thấy kính sợ Diệp Quân hơn.
Trong mắt Yểm Nhật cũng loé lên cảm xúc phức tạp, lúc này, nếu Diệp Quân sử dụng nó thì sẽ rất có ích cho nó.
“Yểm Nhật!”
Lúc này, chân trời bỗng vang lên giọng nói của Diệp Quân.
Yểm Nhật nhất thời sửng sốt, sau đó nó cười to, biến thành một tia kiếm quang hoả diễm bay lên cao, chỉ trong nháy mắt đã dừng lại trong ta phải của Diệp Quân, thân kiếm một màu đỏ chói như làm từ ánh mặt trời chói chang!
Diệp Quân tay trái cầm Thanh Huyên, tay phải cầm Yểm Nhật, tay phải của hắn run mạnh, trong nháy mắt, mười triệu tia kiếm khí hoả diễm kéo về phía người đàn ông, lúc này, ngọn lửa mạnh đến mức có thể lấn át cả mặt trời.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn phát hiện hắn đánh giá hơi thấp thanh kiếm Yểm Nhật này rồi, chủ nhân trước đây của nó không đơn giản chút nào!
Người đàn ông phía xa phóng trường thương trong tay về phía Diệp Quân, nơi trường thương đi qua có lôi long lượn lờ, hùng dũng oai nghiêm, chỉ trong nháy mắt đã va chạm với mười triệu tia kiếm khí hoả diễm, thiên địa xuất hiện những đợt sóng xung kích lực lượng đáng sợ, lôi quang và hoả quang càn quét tất cả mọi thứ.
Lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên biến mất, hai tia kiếm quang xẹt qua từ chân trời, đánh về phía người đàn ông áo đen. Vô số người bên dưới cũng đang theo dõi khu vực chiến đấu nơi chân trời, tất cả mọi người đều rất căng thẳng, bọn họ biết nếu Diệp Quân thua trận thì kết cục sẽ như thế nào, có thể nói trận chiến này của Diệp Quân liên quan đến sinh tử của tất cả mọi người!
Mà trong một vùng tinh không, lúc này người đàn ông áo giáp trắng được người đàn ông áo đen dẫn đến cũng đang theo dõi trận chiến bên dưới bằng ánh mắt nặng nề, vì y cũng không ngờ sức chiến đấu của Đại Đế nơi này lại đáng sợ đến thế, có thể ngang tài ngang sức với cả Huyền Chính đại nhân!
Huyền Chính là ai?
Gã là võ giáo quan của nền văn minh Toại Minh, dù không phải là võ giáo quan đứng đầu nhưng cũng là võ giáo quan, phụ trách dạy võ cho thế hệ trẻ của nền văn minh Toại Minh.
Tuy sau khi đến nơi này, Huyền Chính đại nhân bị trấn áp cảnh giới, nhưng dù gì gã cũng là Đại Đế, hơn nữa còn không thể xem là Đại Đế bình thường. Mà lúc này, gã lại không thể làm gì thiếu niên kiếm tu này.
Hơi khó tin!
Ầm!
Lúc này, trong khu vực chiến đấu bên dưới, một tiếng nổ đáng sợ vang vọng khắp đất trời, sau đó, Diệp Quân và Huyền Chính liên tục lùi lại, xung quanh bọn họ có vô số kiếm khí hoả diễm và lôi mang dâng trào như thuỷ triều,nghiền ép mọi thứ.
Sau khi dừng lại, vẻ mặt Diệp Quân rất hưng phấn, chiến đấu cấp bậc này đúng là thú vị.
Sắc mặt Huyền Chính phía xa thì hơi khó coi, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đang che giấu thực lực!”
Che giấu thực lực!
Người ngoài không thể phát hiện, nhưng gã thì phát hiện ra, từ đầu đến giờ, thiếu niên kiếm tu trước mắt vẫn đang che giấu thực lực.
Mục đích là gì? Chẳng lẽ muốn gã lơ là, sau đó vào thời khắc mấu chốt cho gã một kích chí mạng?
Hay muốn dựa vào chiến đấu rèn luyện bản thân?
Huyền Chính không suy nghĩ nữa, gã nhìn về phía Diệp Quân.
“Giết”.
Giết!
Nghe thấy lời Huyền Chính, người đàn ông áo giáp trắng ẩn mình trong tinh không lập tức dẫn theo hơn một trăm thần vệ đồng vàng lao xuống!
Đánh hội đồng!
Huyền Chính biết rõ chỉ trấn áp bằng cảnh giới sẽ không ảnh hưởng gì kiếm tu trước mắt, nếu tiếp tục đánh sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Vì thế, gã quyết định sẽ đánh hội đồng!
Dùng sức mạnh của mọi người giết chết Diệp Quân.
Dù những thần vệ đồng vàng này đã bị phong ấn áp chế, nhưng dù sao bọn họ cũng có cảnh giới Đại Đế, đồng loạt lao xuống như thế, sức mạnh sẽ đáng sợ đến mức nào?
Rõ ràng là không cho Diệp Quân chút cơ hội nào!
Khi thấy Huyền Chính quyết định sẽ đánh hội đồng, Diệp Quân hơi nhếch môi.
Mấy cao thủ Thập Hoang bên dưới thấy thế đều đỏ bừng mắt, vô cùng giận dữ.
Mẹ kiếp!
Ỷ đông hiếp yếu!
Lúc này, Diệp Quân dựng thẳng kiếm Thanh Huyên đến giữa chân mày, sau đó chậm rãi nói: “Suy nghĩ của ta tức là suy nghĩ của chúng sinh, ý định của ta là ý định của chúng sinh, mượn tên của kiếm, kêu gọi vạn vật vạn linh trong chúng sinh giúp ta!”
Trong nháy mắt, trong đầu các sinh linh thuộc trật tự của Diệp Quân tại Thập Hoang đều vang vọng giọng nói của hắn.
Sau một thoáng yên tĩnh.
Oanh!
Hàng tỷ sức mạnh tín ngưỡng kéo đến từ trong đất trời, sau đó tràn vào người Diệp Quân như thuỷ triều!
Diệp Quân tiến lên một bước.
Oanh!
Một bước thành Đế!
Lúc này, tu vi của hắn ngay lập tức khôi phục!