Diệp Quân vừa dứt lời đã thấy ngay vẻ mặt của Mộ Nhiệm Nhiệm, bèn chần chừ: “Hình như vênh hơi quá rồi ạ?"
Mộ Nhiệm Nhiệm cong môi: “Con thấy sao?"
Hắn cười cười: “Dì bảo sao con nghe vậy”.
Mộ Nhiệm Nhiệm: “Chuẩn bị xong rồi thì vào đánh đi”.
Diệp Quân đờ ra.
Quả nhiên, Mộ Nhiệm Nhiệm vừa nói xong đã thấy cánh cửa gian đại điện bật tung ra. Một thanh kiếm vù vù phóng thẳng tới Diệp Quân, mang theo khí tức kiếm đạo hùng hậu khóa chặt hắn, đồng thời phong tỏa mọi đường lui.
Diệp Quân nhìn nó mà giật nảy mình. Kiếm mạnh quá!
Ít nhất đã là Mệnh Vận Đại Đế rồi!
Hắn không dám xem thường, lập tức bước tới rồi vung kiếm ra.
Đường kiếm ngưng tụ từ ba loại kiếm ý.
Là kiếm ý vô địch mới tinh!
Uỳnh!
Hai luồng kiếm ý vừa va chạm đã nổ tung trong một quầng kiếm quang. Diệp Quân lập tức thối lui cả nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn mới cảm giác được tay phải mình đã tê rần, đoạn ngẩng đầu lên. Một ông lão đang chậm rãi bước tới từ nơi xa, khoác áo bào trắng trên người, râu tóc bạc phơ, mặt mũi tuy già nua nhưng ánh mắt lại sáng quắc đầy tinh thần, cả người tản ra khí thế vô cùng ác liệt.
Là Mệnh Vận Đại Đế!
Lại còn là kiếm tu!
Ông lão vươn tay gọi một thanh kiếm xuất hiện, hỏi Diệp Quân: “Ngươi vô địch?"
Hắn nhìn Mộ Nhiệm Nhiệm, thấy đối phương quay mặt đi.
Sập bẫy rồi. Diệp Quân cười khổ.
Ông lão chậm rãi đi tới, từng bước từng bước đều thả ra kiếm thế hùng hậu ùa tới.
Diệp Quân nhíu mày, đoạn cũng bước lên, thả ra kiếm ý ồ ạt như thủy triều ập tới.
Đánh là được chứ gì!
Uỳnh!
Kiếm ý và kiếm thế của hai bên va chạm nhau, của Diệp Quân run lên bần bật nhưng không hề vỡ nát.
Ông lão thấy vậy thì hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, đoạn ông ta chạm nhẹ chân xuống đất, cả người thoắt cái biến thành kiếm quang lao vút tới.
Ông ta dung hợp cùng kiếm thế, phá nát kiếm ý của Diệp Quân, sau đó là một thanh kiếm thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân vung kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
U u u!
Tiếng kiếm minh vang vọng mây xanh.