Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"
Chu Phạn: “Hoàng đế thật ra giống như biểu tượng vậy. Đã đến Khai Đạo Cảnh thì căn bản chẳng còn lưu luyến gì với hồng trần thế tục, lại còn có thể sử dụng tất cả tài nguyên của Đế quốc. Vì vậy người thật sự có ảnh hưởng là Hoàng trữ, cần tài nguyên cũng là Hoàng trữ. Một khi trở thành Hoàng trữ thì Tổ Mạch cứ gọi là như mây, trong một trăm năm có ba cơ hội đi vào kho vũ khí và đất truyền thừa... Có quá quá nhiều lợi ích. Còn Hoàng đế thường không xuất hiện trừ khi Đế quốc rơi vào nguy khốn, nên bình thường cũng không thấy người ấy đâu”.
Diệp Quân cảm thán: “Thì ra là thế”.
Hắn lại hỏi: “Cô nương có muốn làm Hoàng trữ không?"
Chu Phạn gật đầu ngay tắp lự: “Đương nhiên, vì có quá nhiều quyền lợi”.
Diệp Quân cười cười, không nói gì thêm.
Chu Phạn chợt hỏi đùa: “Hay là Diệp công tử đi cùng ta đi? Ta lên làm Hoàng trữ rồi, hai chúng ta có phúc cùng hưởng”.
Hữu Lão vẫn đang nhắm mắt đứng ở phía sau bỗng mở bừng mắt nhìn Diệp Quân.
Hắn lắc đầu liên tục: “Không không, ta đi theo cô chẳng khác gì làm gánh nặng cả”.
Chu Phạn cười: “Mạnh yếu không quan trọng, ta chỉ thấy Diệp công tử rất biết phải trái, dễ sống chung, có thể nhờ vả... À không, đáng kết bạn chứ, hì hì...”
Diệp Quân: “...”
Bỗng có người lên tiếng: “Nhìn kìa!"
Mọi người đổ dồn ánh mắt theo, chỉ thấy cách đó mấy nghìn trượng là một vòng xoáy đen ngòm xuất hiện trên mặt biển, phía trên là mây mù đen đặc, từng tia chớp to như cột đình không ngừng giáng xuống rồi biến mất bên trong.
Có người nói: “Bên dưới có con gì đó”.
Diệp Quân nhìn theo, tiếc rằng thần thức chỉ mon men đến gần đã biến mất.
Bọn họ vội vàng cho thuyền dừng lại.
Người đàn ông áo đen nói với ông lão áo trắng kế bên: “Lão Bạch, đi xem thử coi”.
Ông lão liếc xéo lại: “Sao ngươi không đi đi?"
Người đàn ông tỉnh bơ: “Ta sợ chết”.
Ông lão nhíu mày: “Bán Bộ Khai Đạo của ngươi là do cắn thuốc mà lên à?"
Người đàn ông vừa mở miệng thì bị Chu Phạn cắt ngang: “Có một con yêu thú đang tu luyện ở đó”.
Yêu thú?!
Mọi người dõi mắt nhìn với vẻ mặt nghiêm trọng.
Ở bên ngoài thì bọn họ đều đứng trên đỉnh, nhưng ở đây thì ai nấy đều phải đề phòng.
Không chỉ phòng những thứ không biết, mà còn phải phòng người.
Đúng lúc này, có một bóng hình mờ ảo dâng lên từ trong làn nước, tản ra từng đợt sấm sét hùng hậu.
Lôi uy nặng trịch bao trùm lấy từng người có mặt.