Nghe Lâm Thương nói thế, Diệp An bỗng bật cười: “Giết ta diệt khẩu hả?”
Dứt lời, nụ cười của cô ấy bỗng biến mất: “Ông là cái thá gì chứ”.
Ầm!
Một luồng khí đáng sợ bỗng cuồn cuộn lao đến từ trong người cô ấy.
Ầm!
Thoáng chốc đám cường giả quân cận vệ của Đại Chu xung quanh đó bị văng ra xa, cùng lúc đó Diệp An bay lên trời, đâm một thương vào Lâm Thương.
Đòn tấn công này khiến trời đất biến sắc.
Thấy Diệp An ra tay, vẻ mặt Lâm Thương bỗng thay đổi, lúc này vẻ bình tĩnh và tự tin trên mặt biến mất không dấu vết.
Lúc này ông ta mới nhận ra ông ta không phải đánh giá thấp Diệp An mà là đánh giá thấp nghiêm trọng.
Lâm Thương không dám xem thường cô ấy nữa, xòe bàn tay ra, trong tay cũng xuất hiện một thanh thương dài, sau đó ông ta lao xuống như sao băng, đi qua bất cứ nơi nào, thời không ở đó đều bị tiêu diệt từng tấc một, thật đáng sợ.
Khi đến chỗ Diệp An, ông ta bỗng đâm một thương vào Diệp An, gần như cùng lúc đó, Diệp An ở phía dưới đột nhiên cầm thương đâm vào ông ta.
Vèo!
Sau khi một luồng thương quang vỡ vụn, Lâm Thương văng ra xa, trong lúc đó cây thương trong tay ông ta bị nứt ra từng tấc, không chỉ thế, thân xác ông ta cũng bắt đầu vụn vỡ.
Ông ta lùi về sau mấy ngàn trượng rồi mới dừng lại, vừa dừng lại cả người ông ta đều đã vụn vỡ, chỉ còn lại linh hồn.
Ông ta ngây người.
Không chỉ ông ta, lúc này đám người Chu Ngôn cũng sửng sốt.
Thống lĩnh quân cận vệ thế mà lại không thể đánh lại.
Sau khi đánh nát thân xác Lâm Thương chỉ với một đòn, Diệp An bỗng biến mất khỏi đó, thoáng chốc một luồng sáng cuồn cuộn lao đến như sấm sét, không gian nó đi qua bỗng biến thành bột phấn, vô cùng đáng sợ.
Thấy thế, lông tơ cả người Lâm Thương ở phía xa dựng lên, ông ta vội nói: “Ngăn cô ta lại”.
Nghe Lâm Thương nói thế, các cường giả quân cận vệ Đại Chu xung quanh lập tức lao về phía Diệp An, tất cả đều đồng loạt ra tay, khí tức cũng vô cùng mạnh mẽ, khiến mấy người Tư Mã Phong không thể thở được.
Ánh mắt Diệp An đang lao đến lóe lên tia hung ác, cổ tay cô ấy khẽ xoay, tay cầm cây thương dài đánh xuống một cái.
Vèo!
Chỉ một đòn đã khiến hàng cường giả quân cận vệ văng ra xa, thân xác của mười mấy người đứng đầu càng bị đập nát thành từng mảnh, thậm chí có vài người trong đó bị tiêu diệt cả linh hồn.
Thấy thế, Tư Mã Phong vốn dĩ còn lo lắng thấp thỏm cách đó không xa lập tức phấn khích: “Mạnh quá”.
Khuất Thần ở bên cạnh ông ta cũng khẽ gật đầu, khó che giấu được vẻ phấn khích: “Đúng thế”.
Lâm Thương ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ người phụ nữ trông trẻ như vậy lại có thể có thực lực đáng sợ như vậy.
Lúc này, Diệp An bỗng biến mất khỏi đó, mọi người chỉ nhìn thấy một tia thương quang lóe lên, ngay sau đó cách xa mấy trăm trượng, đầu của hơn mười tên cường giả quân vận vệ Đại Chu văng ra ngoài, máu chảy ra xuống.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cách đó một trăm thước về phía bên phải, đầu của mười mấy cường giả quân cận vệ Đại Chu văng ra xa.
Tàn sát!
Quả thật là tàn sát!