Diệp Huyên: “...”
Vô Biên Chủ cầm xâu thịt nướng lên: “Thôi nói đi. Nhưng đừng trách ta không cảnh báo trước, bây giờ thể lực ta có hạn rồi, ngươi nhờ ta dắt đi rửa chân thì không thành vấn đề, nhưng đánh đấm thì bỏ đi”.
Diệp Huyên cười: “Trên đời này còn có một loại khí vận mạnh nhất thế gian, huynh biết nó là gì không?"
Thấy Vô Biên Chủ liếc sang, ông ấy nói: “Ta có nó, huynh cũng có nó. Lần trước huynh bỏ mạng chỉ là có người đang thăm dò xem huynh có được bao nhiêu”.
Vô Biên Chủ: “Thế giới này là vậy thật à?"
Diệp Huyên: “Thật hay giả, giả hay thật đều không quan trọng. Quan trọng là chỉ có giả đến mức độ cao nhất mới có tư cách chạm vào thật”.
Ông ấy đưa mắt nhìn xung quanh: “Như nơi này vậy, chỉ những người đạt đến đỉnh quyền lợi mới có thể đi khám phá chân tướng khác, bằng không những gì huynh thấy đều là do người ở trên muốn cho huynh xem, bằng không thì cả đời huynh cũng không thấy được”.
Vô Biên Chủ uống rượu: “Ngươi muốn nhờ vả gì?"
Diệp Huyên không đáp, chỉ đặt một chiếc nhẫn xuống: “Ba việc, không dễ, cũng cực kỳ nguy hiểm”.
Vô Biên Chủ: “Từ chối được không?"
Diệp Huyên mỉm cười: “Đời này của ta không có bao nhiêu huynh đệ, huynh là một trong số đó. Huynh không bằng lòng thì ta cũng không biết đi tìm ai”.
Vô Biên Chủ im lặng.
Diệp Huyên đặt một tờ tiền lên bàn: “Ông chủ, tính tiền!"
Rồi đứng dậy đi vài bước: “Vô Biên, trong nhẫn là một bộ công pháp không giới hạn”.
Vô Biên Chủ nhàn nhạt đáp: “Chẳng có gì hiếm lạ. Thiên tài như ta thì tự nghĩ ra công pháp chỉ là chuyện nhỏ”.
Diệp Huyên: “Do Thanh Nhi viết”.
Vô Biên Chủ tức tốc thu nhẫn vào.
"Ha ha ha!"
Làm Diệp Huyên cười phá lên.
Vô Biên Chủ hỏi: “Ngươi định đi đâu?"
Diệp Huyên: “Nơi ta nên đi. Ta cũng như huynh, thời đại này đã không phải của chúng ta nữa rồi”.
Vô Biên Chủ im lặng một hồi lâu, sau đó mới nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay với vẻ phức tạp: “Cảm ơn nhiều”.
Ông ta làm sao lại không hiểu?
Người này đâu có cần ông ta giúp đỡ.
Ngược lại còn đang giúp ông ta.
Vô Biên Chủ bèn cạn sạch rượu trong ly, rút ra một xấp tiền giấy vỗ lên bàn: “Ông chủ! Hôm nay tôi bao quán!"
Chỉ nhận lại một cái lườm sắc lẻm từ chủ quán.
Vô Biên Chủ bèn nhìn xung quanh, phát hiện quán này cũng không khá khẩm mấy, chỉ có mỗi mình ông ta.
Tự dưng sượng ngắt.
Má nó.
Ra vẻ thất bại rồi!
Thử lại!
Lần này ông ta đặt một chiếc thẻ lên bàn: “Tôi mua lại tiệm thịt nướng, ông về quê dưỡng lão đi”.
Kết quả chỉ thấy ông chủ cầm dao phay lao ra: “Uống được vài ba ly nước đái ngựa thì tưởng mày ngon lắm à! Kinh tế đi xuống, tao đã khổ lắm rồi mà mày còn giỡn mặt! Có nhân tính không hả! Ê đừng có chạy!"
Vô Biên Chủ: “...”
...
Vũ Trụ Chủ.
Một người đàn ông nhàn nhã bước đi trong dãy núi vô tận.
Y chính là Cựu Thần.
Y đi mãi đi mãi, cuối cùng dừng lại khi nhìn thấy một cột đá cao chọc trời như đang chống đỡ thiên địa.
Y lại tiếp tục đi, khi đến gần cột đá thì thấy những vòng tròn mờ nhạt được khắc vào thân cột.
Quan sát một hồi, y lại phát hiện một lối đi nhỏ phía sau cột đá, dẫn đến một cánh cửa đá cao gần vạn trượng, sừng sững nguy nga.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Cựu Thần quay lại, thấy Chủ nhân bút Đại Đạo đi đến.
Ông ta cười: “Lại gặp nhau rồi”.
Cựu Thần đáp lễ: “Chắc không phải trùng hợp nhỉ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta đến để tìm ngươi”.
Cựu Thần: “Có việc gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cửa đá: “Ngươi biết cái gì ở phía sau nó không?"
Cựu Thần lắc đầu: “Không. Chủ chung của vũ trụ bảo ta đến đây xem thì ta đến thôi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang: “Vậy ngươi biết thân phận thật của người đó không?"
Cựu Thần: “Không luôn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Một thân phận không đơn giản như vẻ bề ngoài”.
Cựu Thần cười: “Bớt vòng vo, muốn gì nói thẳng đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện”.
Cựu Thần: “Liên quan tới Diệp lão đệ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Phải”.
Cựu Thần: “Ta không làm”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta còn chưa đưa ra đề nghị nữa”.
Cựu Thần cười: “Là gì cũng không làm”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu là Kinh Phá Bích thì sao?"
Không đợi Cựu Thần đáp, ông ta nói tiếp: “Kinh Phá Bích hoàn chỉnh”.
Rồi im lặng chờ đợi.
Cựu Thần vẫn câu nói cũ: “Kinh Phá Bích lợi hại lắm sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.
Cựu Thần lắc đầu: “Ngươi rất lợi hại, chủ nhân bút Đại Đạo, ta không phải đối thủ của ngươi. Nhưng cái gì của ta là của ta, không phải của ta thì ta không cưỡng cầu, đừng nói chi là dùng mọi thủ đoạn để có được”.
Rồi y đi về phía cửa đá.
Chủ nhân bút Đại Đạo gọi theo: “Ngươi có biết giá trị của Kinh Phá Bích hoàn chỉnh không?"
Cựu Thần không quay lại: “Giữ vững bản tâm, không sinh vọng niệm. Đại Đạo trường sinh, cần gì phải cầu cạnh thứ khác?"