Diệp Quân nhìn uy lực của rồng đó, tay phải hắn siết chặt kiếm Hành Đạo: “Hành Đạo, vung một kiếm này ra, Diệp Quân ta chắc chắn sẽ chết, sau khi chết ta mong ngươi tìm được một chủ nhân tốt khác, sau này rạng danh khắp nơi”.
Nói rồi tay phải hắn bỗng buông kiếm Hành Đạo ra, ngay sau đó chân phải hắn đá lên một cú biến thành kiếm quang bay lên trời.
Vèo!
Tiếng kiếm kêu bỗng vang vọng khắp nơi.
Chủ động tấn công.
Thấy thế, mọi người ở đó đều sửng sốt.
Hắn thế mà còn dám chủ động tấn công khi đối mặt với Thiên Long?
Trong tay Diệp Quân không có kiếm nhưng lúc này cả người hắn toát ra một luồng kiếm ý vô cùng đáng sợ.
Một nhát kiếm mạnh nhất từ trước đến nay.
Vì khi tung ra đòn tấn công này, hắn đã có suy nghĩ chắc chắn sẽ chết.
Cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải khẽ nói: “Mặc kệ sống chết, lòng không sợ hãi, không để tâm vạn vật bên ngoài, bản thân chính là kiếm, kiếm là chính mình, người kiếm hợp nhất… thành tựu kiếm đạo, hắn… thế mà đã đạt đến Kiếm Tiên”.
Thành tựu kiếm đạo.
Kiếm Tiên!
Khoảnh khắc cuối cùng khi cái chết đến gần, Diệp Quân đã đạt đến Kiếm Tiên.
Nhưng điều này chắc chắn là chuyện oanh liệt một thời.
Vì người mà hắn đối mặt chính là một Thiên Long thời cổ đại, hơn nữa là Thiên Long có thực lực vô cùng khủng khiếp.
Bầu trời.
Vèo!
Thanh kiếm của Diệp Quân bỗng chém vỡ uy lực của rồng đó, sau đó người kiếm hợp nhất đánh về phía Thiên Long.
Diệp Quân nhìn Thiên Long càng lúc càng gần đó, khẽ nói: “Tiểu Ca… kiếp sau, huynh sẽ cưới muội…”
Nói rồi hắn bỗng bật cười.
Chết?
Hắn bỗng cảm thấy hình như chết cũng không có gì không tốt.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của cha, cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, Tiểu Ca mà hắn yêu thương nhất cũng đã chỉ còn là một linh hồn, chẳng khác nào đã chết.
Thế gian này hình như cũng chẳng còn gì có thể đáng lưu luyến nữa.
…