Sau khi trò chuyện với Diệp Quân một lúc, Tông Cố cảm thấy đã hiểu rõ về thế lực đằng sau Diệp Quân.
Cuối cùng y đưa ra kết luận: Diệp Quân quả thực là đời thứ hai, thế lực sau lưng khá mạnh, nhưng cũng không mạnh lắm, ít nhất không thể mạnh hơn nhà họ Quân.
Dĩ nhiên y vẫn không tin hoàn toàn vào lời Diệp Quân nói, đây là thói quen làm người của y, y luôn chỉ tin lời người khác bảy phần.
Trước khi đi, Tông Cố chắp tay với Diệp Quân, chân thành nói: “Diệp huynh, từ hôm nay trở đi, nhà họ Tông ta sẽ cùng hội cùng thuyền với huynh, nếu có cần gì thì cứ dặn dò”.
Diệp Quân “cảm động” nói: “Tông Cố huynh, huynh cũng phải cực kỳ cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm nhất định phải liên lạc với ta, cho dù có xa đến đâu, ta cũng sẽ tới giúp”.
Nhìn Diệp Quân thật thà, phúc hậu, Tông Cố thầm thở dài, nói vài câu khách sáo rồi xoay người rời đi.
Diệp Quân tiễn Tông Cố đến ngoài cửa, sau khi thấy Tông Cố đi rồi hắn mới xoay người về phủ, trên đường đi hắn gặp Lão Kỷ.
Lão Kỷ cố ý đợi hắn ở đây.
Lão Kỷ do dự một chốc, sau đó nói: “Diệp công tử, mạo muội hỏi một chút, Tông Cố đó nói gì với ngươi thế?”
Diệp Quân nói: “Tông Cố huynh không thích những gì nhà họ Quân làm nên đến nhờ vả ta”.
Lão Kỷ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử tin à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên là tin rồi, hắn đưa bí mật của nhà họ Quân cho ta, còn có thể là giả sao?”
Lão Kỷ hơi tò mò: “Có thể có ta xem thử không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn đưa quyển trục cho Lão Kỷ, Lão Kỷ xem một lúc rồi trầm giọng nói: “Diệp công tử, kế hoạch của nhà họ Quân ở đây đều là sự, nhưng đa số đều đã được nhà họ Quân thực hiện… Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ta và Tông Cố vừa gặp như đã quen, vừa rồi bọn ta nói chuyện rất lâu, hắn là người rất thẳng thắn và thành thật, đáng giá để kết giao bạn bè, giống như Nam huynh vậy, ông đừng lo”.
Nói rồi hắn đi về phía đằng xa.
Lão Kỷ lặng thinh đứng đó, thấp giọng thở dài: “Người trẻ tuổi thành thật”.
Diệp Quân đi đến trước viện của mình, hắn vừa định vào phòng tiếp tục tu luyện, lúc này một giọng nói vang lên từ đằng sau: “Tiểu kiếm tu”.
Diệp Quân xoay người lại, người đến là Tang Mi.
Tang Mi nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Wow… hôm nay ngươi ăn mặc đẹp trai quá”.
Diệp Quân sầm mặt: “Có phải cô muốn mượn tiền không?”
Tang Mi ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết?”
Diệp Quân mặt xám như tro: “Không có”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tang Mi vội kéo cánh tay hắn lại, thành khẩn nói: “Cho ta mượn một ít nữa đi, mấy trăm vạn, sau này ta sẽ trả…”
Diệp Quân dừng bước, sau đó nhìn cô ta: “Trước đó đã cho cô mượn hai trăm vạn Chân Linh Tinh, cô tiêu hết rồi à?”
Tang Mi gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ”.
Diệp Quân ngạc nhiên nói: “Cô đã tiêu vào những gì?”
Tang Mi nhìn sang chỗ khác…
Diệp Quân nói: “Đừng hòng lừa ta”.
Tang Mi cười: “Không tiêu vào gì cả, thật…”
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Tang Mi biết không cho qua chuyện được bèn nói: “Ta đã mua lương thực”.
Diệp Quân ngờ vực: “Lương thực”.
Tang Mi gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi cô ta kéo Diệp Quân ra ngoài: “Ta dẫn ngươi đi xem…”
Diệp Quân hơi bất lực: “Ta còn muốn tu luyện”.
Tang Mi hơi tò mò: “À phải rồi, dạo này ngươi tu luyện thế nào rồi? Cho ta xem thử…”