Ghế Thánh Vương ngồi kế bên nghe vậy đã run bần bật!
Lời nói của cô gái này đã nói ra quá nhiều tin tức.
Cái gì mà Bi Tâm Từ, cái gì mà quan chấp hành đứng đầu họ Phạn, đốt cháy sinh mạng.
Đại lão!
Vị này là một đại lão siêu cấp!
Nó thấy khó hiểu, sao nền văn minh Toại Minh lại cử một đại lão siêu cấp đến đây?
Chẳng lẽ chuyện mình tham ô đã bị lộ ra?
Nghĩ đến đây, nó càng run kịch liệt hơn.
Lúc này, cô gái kia đột nhiên quay đầu nhìn qua ghế Thánh Vương, bị cô gái nhìn như vậy ghế Thánh Vương bỗng cảm thấy như bị điện giật, giọng run run nói: "Đại nhân."
Cô gái kia đột nhiên bước tới trước mặt nó, cô ta cẩn thận quan sát cái ghế một chút rồi nói: “Ta nghe nói thỉnh thoảng nền văn minh Toại Minh sẽ đưa đế nguyên tới đây và các nơi. Bọn họ để ngươi ở đây làm người tiếp đón sao?”
Ghế Thánh Vương lại nghe thấy một ý khác trong lời nói của cô gái, cô gái này không đến từ nền văn minh Toại Minh sao?
Nó cũng không dám suy nghĩ nhiều nên vội nói: "Thưa đại nhân, đúng vậy."
Cô gái cười nói: "Chẳng trách tại nền văn minh Toại Minh lại có nhiều kẻ mạnh đến vậy, hóa ra đều là từ các vũ trụ khác tới.”
Nhất thời ghế Thánh Vương không xác định được thân phận và lai lịch của cô gái trước mặt, nên cũng không dám nói gì nhiều.
Cô gái đột nhiên lấy ra một quả màu đỏ rực cắn một cái rồi nói: "Mới bao nhiêu năm thôi mà nền văn minh Toại Minh thu hút ở đâu ra nhiều người mới như vậy?"
Ghế Thánh Vương cung kính nói: “Hơn mười vị.”
Cô gái nói: "Ở đây tuy không phải là nơi địa linh nhân kiệt, nhưng quy mô cũng không nhỏ, sao chỉ mới hơn mười người? Có phải ngươi tham ô đế nguyên không?"
Ghế Thánh Vương hoảng hốt vội vàng nói: "Không, không có!"
Cô gái mỉm cười nói: "Ngươi căng thẳng cái gì? Ta đến đây cũng đâu để điều tra tham ô mà để hỏi ngươi chuyện này, năm đó Bi Tâm Từ đã từng đến đây sao?"
Ghế Thánh Vương thở phào nhẹ nhõm, sau đó thận trọng nói: "Đúng vậy."
Cô gái hỏi lại: "Có phải cô ta để lại đây một thứ tên là thuyền Bỉ Ngạn đúng không?"
Ghế Thánh Vương nói: "Dạ, đại nhân muốn tìm thuyền Bỉ Ngạn kia sao?"
Cô gái nhìn qua ghế Thánh Vương: "Xem ngươi nói chắc là biết nó ở đâu?"
Ghế Thánh Vương cung kính nói: "Đúng vậy."
Rồi nó không nói gì thêm.
Khóe miệng cô gái hơi nhếch lên: "Ngươi muốn thứ gì?"
Ghế Thánh Vương vội nói: "Ta không dám, phục vụ cho đại nhân là vinh hạnh của ta, sao ta dám đòi thứ gì? Chỉ là người có thuyền Bỉ Ngạn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.”
"Ồ?"
Cô gái đột nhiên trở nên hứng thú: "Sao lại không đơn giản?"
Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: "Có thể đối phương có người đứng sau."
Nó đã từng tiếp xúc với Diệp Quân, người này thoạt nhìn không giống người địa phương, nhất là thanh kiếm kia đã vượt khỏi phạm vi của nền văn minh vũ trụ Thập Hoang này.
Cô gái cười nói: "Ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần nói cho ta biết đang ở trong tay ai, ta sẽ đi lấy."
Nói đến đây, cô gái đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài thành, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đến rồi.”
Ngoài cửa thành, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi bước tới.
Người của nền văn minh Toại Minh đến rồi, hắn vẫn phải tới để tìm hiểu rõ lai lịch và ý định của đối phương một chút.