Đồng tử Vô Biên Chủ co rụt lại, chỉ trong thoáng chốc đã bị đẩy xuống vực sâu hun hút thăm thẳm, lại không cách nào cựa quậy.
Cho dù chỉ là một phân!
Ông ta kinh hãi vô cùng.
Cô gái kia thu tầm mắt về, lại cất bước rời đi.
Vô Biên quay trở lại với gương mặt trắng bệch, thần sắc hoảng loạn. Khi ông ta nhìn xuống, cô gái đã đi đến trước một ngôi nhà nọ. Bị một con chó hoang lông vàng cản đường, cô ta chỉ liếc mắt một cái đã khiến nó quỳ mọp xuống đất, run lên bần bật.
Cô gái chỉ bình thản đi vào nhà.
Vô Biên khiếp sợ.
Đó là ai?
...
Chiến trường Hư Chân.
Có hai cô gái đang chậm rãi bước đi trong tinh không.
Người bên trái mặc váy trắng phau như tuyết, xinh đẹp tựa thần nữ bước ra từ trong tranh.
Người bên phải có suối tóc bạch kim, thân khoác váy trắng, dung mạo không hề thua kém.
Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Hai cô gái này chính là Nạp Lan Ca và Tịch Huyền.
Bốn bề chỉ có ánh sao sáng ngời và sự tĩnh mịch thâm sâu.
Hai người sóng vai cùng nhau, lại không nói một lời.
Bỗng nhiên Nạp Lan Ca vươn tay, đẩy một chiếc nhẫn không gian sang cho người kia.
Tịch Huyền hỏi lại với vẻ hoài nghi: “Nạp Lan cô nương, đây là...”
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Thần giáp Quan Huyên”.
Tịch Huyền lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.
Nạp Lan Ca chỉ nói: “Chuyến đi này sẽ hung hiểm vô cùng”.
Tịch Huyền: “Vì sao cô lại cho rằng ta sẽ tham chiến?"
Nạp Lan Ca nhìn sang, lại nghe cô ấy nói: “Hắn cũng không thích ta”.
Nạp Lan Ca: “Tịch Huyền cô nương, ta không biết phải đối mặt với cô thế nào, nhưng ta vẫn hy vọng cô sẽ bình an”.
Nói rồi, cô xoay người rời đi.
Tịch Huyền hỏi: “Vì sao?"
Nạp Lan Ca không nhìn lại: “Vì nếu cô gặp chuyện, huynh ấy sẽ rất đau lòng”.
Tịch Huyền im lặng.
Nạp Lan Ca: “Từ lần trước huynh ấy đã đau đớn khôn nguôi, chỉ là không thể hiện ra trước cô mà thôi”.