Ruỳnh!!
Hai bên va chạm, điều ngạc nhiên là chín cường giả Đông Hoang lại bị các Huyết Vệ trấn áp.
Hai mươi sáu Huyết Vệ tuy kém về cảnh giới nhưng lực chiến thì không hề lép vế, lại thêm cả ưu thế về quân số nên dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Thấy vậy, Diệp Quân lập tức hóa thành kiếm quang lao về phía các cường giả Thần Minh Đông Hoang còn lại, chỉ mấy chốc đã đến nơi, kiếm vung lên chém vỡ thân xác một kẻ trong đó, suýt nữa giết chết tươi tại chỗ.
Bọn cường giả kia giật nảy trước sức mạnh của hắn, sau đó lại thấy hắn vung kiếm. Một cường giả Đông Hoang đứng ở xa thấy mình là mục tiêu thì tái mặt, không dám đối đầu mà lập tức tháo chạy.
Không ngờ nhát kiếm tăng tốc, thoáng cái đã trờ tới. Tên cường giả kia sợ phát run, hai tay nắm lại, ý chí sống còn khiến y bộc phát ra sức mạnh chua từng có.
Ầm!
Đường kiếm hất văng y đi, chém vỡ thân xác, xé nát thần hồn.
Chết trong nháy mắt.
Đám cường giả Đông Hoang còn lại càng hoảng hốt.
Người áo đen thấy vậy thì dợm ra tay nhưng đã bị khí tức từ một người khác khóa lại.
Đồ đến!
Bà hóa thành kiếm quang vụt tới.
Ban nãy bà để cho Diệp Quân đi là vì cảm nhận được có cường giả mạnh hơn đang đến, nhưng giờ đã có Huyết Vệ gia nhập trận chiến, hai bên có thể sòng phẳng đánh nhau rồi.
Thấy Đồ tấn công, người áo đen cũng biết không thể lui nữa. Hai mắt long lên dữ tợn, ông ta nâng đao lên chém xuống. Đao quang cuồn cuộn va chạm với kiếm quang, cái trước lập tức vỡ nát, lực đẩy mạnh tới nỗi khiến người áo đen bay vút ra ngoài.
Đồ định đuổi theo thì bỗng ngẩng lên, hai mắt nheo lại, sau đó phóng tít lên cao đến một vùng trời mới. Cách đó thật xa là một lão già mặc áo xám cùng với sáu cường giả bí ẩn theo sau.
Thân thể sáu người này đều vô thực, tỏa ra ánh đỏ lập lòe.
Cảnh giới đều trên Thần Minh.
Khí tức của lão già cầm đầu lại càng mênh mông như vũ trụ. Lão cất giọng khàn khàn: “Chỉ là một phân thân mà đã lợi hại đến vậy, xem ra thế lực đứng sau dct kia không chỉ có Thần Minh mà còn nhiều điều bí ẩn khác”.
Đồ vung Tru Tiên, lạnh lùng mở miệng: “Không ngờ lần này chủ nhân bút Đại Đạo lại chơi lớn như vậy”.
Lão già cười lên một tiếng quái dị như bị mắc kẹt cái gì trong cổ: “Chủ nhân bút Đại Đạo? Cô nương, ngươi và thế lực chống lưng cho Diệp Quân cũng không tưởng tượng được sức mạnh của Đông Hoang đâu”.
"Ồ?"
Đồ ra vẻ hứng thú: “Khó lắm sao?"
Lão già: “Như con ếch nhìn lên trời từ đáy giếng vậy. Có cần ta cho ngươi thời gian để gọi cứu binh không?"
Đồ bật cười, đoạn tung người nhảy lên, vung kiếm chém mạnh xuống.
Roẹt!
Tinh vân bị một kiếm này chẻ đôi.
Lão già nheo mắt lại. Một quầng sáng đen tỏa ra từ tay phải bao trùm lấy nhát kiếm, nhưng theo tiếng kiếm minh lảnh lót, nó đã bị phá vỡ.
Choang!
Nơi nào lão già lùi lại, nơi đó thời không vỡ nát.
Trước khi Đồ kịp ra tay lần nữa, sáu cường giả bí ẩn kia đồng loạt bước tới, phóng ra những tia sáng đỏ bao trùm lấy bà ấy. Đồ vung kiếm chém vỡ nó đồng thời ép đối thủ lui lại.
Nhưng mục tiêu của bà không phải là chúng mà là lão già áo xám kia.
Thấy nhát kiếm bay đến chỗ mình, hai mắt lão ta dâng lên sát ý. Tay mở ra, lão phóng một cây pháp trượng màu đen lên cao. Từ trong đó, một con yêu thú mặt mũi dữ tợn nhào ra tấn công Đồ.
Uỳnh!