Bây giờ Vương tộc với Diệp Quân đã tới bước một mất một còn, cho nên nếu quan tâm Diệp Quân có ai hay thế lực gì chống lưng hay không thì không còn ý nghĩa gì.
Lúc này, điều ông ta nghĩ tới là làm sao để giết chết Diệp Quân, diệt trừ mối họa cho Vương tộc.
Vương Tông đột nhiên nói: “Ý của Đại trưởng lão là chúng ta nên tiến vào động thiên Thần Nhất sao?”
Vương Hiền gật đầu: “Phải”.
Vương Tông cau mày: “Vào trong đó sẽ bị phong ấn tu vi...”
Vương Hiền bình tĩnh nói: “Tu vi của hắn cũng bị phong ấn”.
Vương Tông trầm mặc.
Vương Hiền trầm giọng nói: “Tộc trưởng, ông cũng thấy thiên phú của người này rồi đấy, chúng ta nhất định không thể cho hắn có thời gian phát triển, hơn nữa đêm dài lắm mộng, càng kéo dài càng gây bất lợi cho Vương tộc chúng ta, vả lại, nếu hắn chết ở trong đó thì chẳng phải truyền thừa kia sẽ rơi vào tay người khác sao?”
Vương Tông nheo mắt.
Truyền thừa Thần Nhất!
Thật ra, sở dĩ Vương tộc cử người tới vây giết Diệp Quân chủ yếu là vì truyền thừa Thần Nhất. Phải biết rằng, truyền thừa Thần Nhất là thứ mà ngay cả các vị thần cũng mơ ước, nếu Vương tộc lấy được...
Đương nhiên, Vương Tông cũng đã nghĩ tới mối nguy hiểm.
Nếu Vương tộc lấy được truyền thừa thì Vương tộc cũng sẽ gặp nguy hiểm, lúc đó Vương tộc sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người. Tuy vậy, ông ta cũng không sợ, dù sao sau lưng Vương tộc cũng có một vị thần, tới lúc đó chỉ cần Vương tộc không ăn mảnh một mình thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Vương Tông đột nhiên nói: “Cử một vài người vào đó thăm dò tình hình...”
Vương Hiền vội nói: “Tuyệt đối không thể”.
Vương Tông nhìn về phía Vương Hiền, Vương Hiền trầm giọng nói: “Tông chủ, sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, vì vậy ta đề nghị lần này toàn bộ Vương tộc sẽ tiến vào động thiên Thần Nhất, chỉ như vậy mới có thể chắc chắn giết được Diệp Quân”.
Một trưởng lão bên cạnh trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, toàn tộc tiến vào động thiên Thần Nhất... Chuyện này thật sự hơi mạo hiểm. Phải biết rằng, vào đó sẽ bị phong ấn tu vi, mà ở trong còn có rất nhiều thế lực bản địa”.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Mặc dù động thiên Thần Nhất có thế lực bản địa, nhưng thế thì đã sao? Khi biết thân phận của chúng ta là hậu duệ của Thần tộc, bọn họ dám ra tay với chúng ta ư? Cho dù bọn họ dám ra tay thì cùng lắm chúng ta sẽ gọi tiên tổ...”
Nói tới đây, ông ta nhìn về phía Vương Tông: “Tóm lại, chúng ta không thể khinh thường Diệp Quân, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải dùng toàn lực, một đòn giết chết, không chừa cơ hội”.
Vương Tông trầm mặc.
Vương Hiền nói tiếp: “Chuyện liên quan đến truyền thừa của Thần Nhất, đáng để Vương tộc chúng ta mạo hiểm!”
Truyền thừa Thần Nhất!
Nghe Vương Hiền nói vậy, Vương Tông không do dự nữa, nói: “Tiến vào động thiên Thần Nhất!”