Đạo Quân gật đầu, như nghĩ đến gì đó, ông ta bước đến trước mặt Nhất Niệm đang ăn hồ lô đường, ông ta mỉm cười: “Cô nương, cô có biết lửa Thiên Hành không?”
Nhất Niệm quay đầu nhìn Đạo Quân.
Đạo Quân nói: “Cô biết chứ?”
Nhất Niệm gật đầu.
Đạo Quân trầm giọng nói: “Thế này nhé, lát nữa nếu chúng ta thật sự đánh không lại, cô có thể lấy lửa Thiên Hành của Diệp công ta ra, sau đó giả làm người của nền văn minh Thiên Hành, xem thử có thể dọa Ác Đạo Minh này đi không”.
Nhất Niệm chớp mắt, không nói gì.
Đạo Quân hỏi: “Được không?”
Nhất Niệm gật đầu: “Ý hay”.
Đạo Quân khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô gái áo đỏ đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cô gái này thật sự quá mạnh, cũng chỉ có thể xem cô nương này giả mạo nền văn minh Thiên Hành có dọa được cô ta đi hay không.
Nguyên Tướng trên bầu trời lấy thước Hạo Nhiên ra, sau đó tiến đến trước một bước rồi vung thước lên.
Tài khí bắn ra cả trăm vạn trượng.
Vì là đang ở Đại Chu nên ông ta có rất nhiều tài khí của học giả trợ sức, cộng thêm thước Hạo Nhiên này, có thể bắn ra tài khí cả trăm trượng.
Tài khí cuồn cuộn lao về phía cô gái áo đỏ.
Tinh hà sôi sục.
Cô gái áo đỏ ở phía xa nheo mắt lại, cô ta tiến đến trước một bước chém một nhát đao xuống.
Ầm!
Tài khí cả trăm vạn trượng nổ tung, biến thành vô số luồng khí bắn ra xung quanh, cùng lúc đó tượng thần Hạo Nhiên của Nguyên Tướng cũng vỡ vụn.
Tài khí trăm vạn trượng là cực hạn của Nguyên Tướng, cũng là cực hạn của tượng thần Hạo Nhiên đó.
Cô gái áo đỏ lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại thanh huyết đao trong tay cô ta bỗng vỡ vụn, biến thành nhiều mảnh vỡ bay ra xung quanh.
Lùi về sau cả ngàn trượng.
Đao vỡ.
Nhưng cả người chẳng bị làm sao.
Ánh mắt Nguyên Tướng phía đằng xa hiện lên vẻ phức tạp và tia tuyệt vọng.
Tài khí trăm vạn lại không thể làm cô gái trước mặt bị thương.
Đánh thế nào được?
Nguyên Tướng bỗng quay đầu lại nhìn Từ Thiên đang trị thương bên dưới, thấy Nguyên Tướng nhìn sang, sắc mặt Từ Thiên thay đổi. Mẹ kiếp, ông nhìn ông ta làm gì? Ông thấy ta còn có thể đánh được nữa sao?
Cũng may Nguyên Tướng không bảo Từ Thiên đi đánh nhau mà chậm rãi quay đầu sang nhìn Chu Phạn ở một bên.
Chu Phạn khẽ gật đầu: “Tiếp theo cứ để Đại Chu ta”.