Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừ."
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt cô ta: "Cô thử món này đi, là sườn hấp bột, ta cũng là lần đầu tiên học làm, không biết có ngon hay không."
Học làm!
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi không chân thật.
Vị Đại Đế oai nghiêm này lại còn học nấu ăn cho tộc trưởng Tĩnh Chiêu?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn đĩa thức ăn trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết cảm xúc đó là gì, cũng không thể giải thích được.
Diệp Quân cũng ngồi xuống, quay đầu liếc nhìn mọi người trong sân: "Các ngươi ăn không?"
Mọi người nhanh chóng lắc đầu.
Chết tiệt!
Ai ám ăn vào lúc này chứ, sợ là sáng hôm sau sẽ bị tộc trưởng nhà chúng ta diệt khẩu mất.
Thấy mọi người lắc đầu, Diệp Quân thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở trước mặt, cười nói: "Nhanh ăn đi!"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: "Ừ."
Cứ như vậy, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Diệp Quân giống như một tên lắm lời, không ngừng trò chuyện, trong khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái.
Hai người giống như một đôi vợ chồng trẻ trong một gia đình bình thường, vừa ăn cơm vừa nói chuyện gia đình, rất ấm áp.
Mà những người ở xung quanh lại hơi đau khổ.
Đi cũng không được, không đi cũng không được.
Chẳng bao lâu, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã ăn xong, Diệp Quân thu dọn hết bát đũa lại, nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: "Chúng ta đi ra ngoài chút nhé."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về đóng sổ bên cạnh, nói: "Bận rồi!"
Diệp Quân nói: "Cho cô nghỉ ngơi một ngày."
Nói rồi, không đợi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lên tiếng, hắn nắm lấy tay cô ta bước ra ngoài.
Bị Diệp Quân nắm tay kéo đi trước mặt mọi người, gò má Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên ửng hồng, trong lòng rạo rực cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Diệp Quân, muốn cố gắng tránh thoát khỏi tay của Diệp Quân.
Cũng không biết là Diệp Quân nắm chặt hay cô ta dùng quá ít lực, cuối cùng cô ta cũng không thoát khỏi được tay của Diệp Quân, cứ như vậy bị hắn kéo ra khỏi đại điện.
Thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi ra ngoài, Mục Khoản lắc đầu mỉm cười, trong lòng có cảm xúc phức tạp, cô ta lại lắc đầu thêm lần nữa, không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc.
Những người còn lại cũng vội vàng cúi đầu làm việc, giả vờ như không nhìn thấy, nhưng bọn họ vẫn rất kinh ngạc, không ngờ Quân Đế này còn biết nấu cơm.
Một người trong đó đột nhiên cười nói: "ta cảm thấy tài nấu nướng của Quân Đế rất tốt, ta thật sự muốn nếm thử quá! Thức ăn do Đại Đế làm, chậc chậc, nếu như đồn ra ngoài, vậy thì ta sẽ trở nên nổi tiếng rồi, hahaha".
Một người khác tiếp lời nói: "Thức ăn do Đại Đế làm, mà ngươi cũng muốn ăn sao? Vậy thì ngươi có gánh nổi nhân quả không?"
Mọi người: "….."
Sau khi đi ra đến bên ngoài, Diệp Quân buông tay của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ra. Trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhất thời có chút thất vọng, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió lạnh từ xung quanh thổi tới, hắn khẽ cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, chúng ta đi dạo nhé.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Được.”
Sau khi hai người ra khỏi đại điện thì đi thẳng ra bên ngoài. Trên đường đi, Diệp Quân không ngừng quan sát thư viện Quan Huyên mới được xây dựng. Phải nói rằng, thư viện này được xây dựng rất tốt, có mấy chục nghìn cung điện đan xen nhau, khoảng cách rộng rãi, không hề lộn xộn. Vật liệu được sử dụng cũng rất xa hoa, thoạt nhìn thực sự vô cùng nguy nga tráng lệ và hùng vĩ.
Mặc dù có xa hoa phung phí một chút, nhưng thư viện vừa mở cửa, đây chính là thể diện nên điều đó cũng rất cần thiết. Vì vậy hắn ủng hộ.
Trên đường đi, rất nhiều học viên khi nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đều lần lượt hành lễ. Nhưng tất cả đều hành lễ với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu và dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Thư viện vừa mới được xây dựng, đây đều là những học viên mới được chiêu mộ, vì vậy bọn họ vẫn chưa được gặp ngươi.”