Chuyện hai người muốn lên đài sinh tử nhanh chóng được lan truyền, có rất nhiều đệ tử nội môn chạy tới đài sinh tử.
Đài sinh tử nằm trên đỉnh Sinh Tử, đỉnh Sinh Tử là một đỉnh đơn độc, bình thường gần như không có ai ở đây, chỉ khi diễn ra cuộc chiến sinh tử nó mới trở nên náo nhiệt hơn một chút.
Lúc này có không ít đệ tử nội môn chạy tới nơi này.
Thác Bạt Cổ kiêu căng đứng trên đài Sinh Tử, y cầm một thanh kiếm trong tay, phong mang lộ ra, khí thế đáng sợ.
Y có cảnh giới cũng không thấp, là cảnh giới Nhân Tiên, đồng thời cũng là một Kiếm Tôn, dù không bằng mấy người như Diệp Trúc Tân và An Mộc Cẩn, nhưng cũng thuộc bậc trung trong nội môn.
Thác Bạt Cổ đợi một lát, sau đó chợt nhíu mày: “Sao hắn ta còn chưa tới?”
Lúc này, một thiếu niên đáp: “Vừa nhận được tin là Diệp Dương kia không biết ngự kiếm phi hành nên đang đi bộ tới…”
Nghe thấy lời này, mấy kiếm tu đang có mặt đều bật cười.
Không biết ngự kiếm?
Thác Bạt Cổ cười châm chọc: “Một kẻ gia nhập Kiếm Tông bằng may mắn, một kẻ có lẽ gia nhập dựa vào quan hệ, khó tránh có thể chơi thân được với nhau, đúng là cá mè một lứa!”
Cuối cùng sau khi đợi khoảng nửa canh giờ, ba người nhóm Diệp Quân cũng lên được tới đỉnh núi.
Lúc này tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía hắn.
Diệp Quân hơi cạn lời, bây giờ hắn thật sự vẫn không thể ngự kiếm phi hành, vì linh khí trong cơ thể quá ít, sợ rằng vừa mới bay lên đã rơi xuống mất.
Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa, hắn bước nhanh về phía đài sinh tử, mà lúc này Phó Cát chợt kéo hắn lại, run rẩy nói: “Diệp huynh… Hay là… chúng ta đầu hàng đi?”
Diệp Quân: “…”
Phó Cát nhìn thoáng qua Thác Bạt Cổ trên đài sinh tử, y lắc đầu: “Y có cảnh giới Nhân Tiên, còn là một Kiếm Tôn, trên người còn có một thanh kiếm cấp bậc pháp khí, quan trọng hơn y còn là người của nhà Thác Bạt ở Thanh Châu, nhà Thác Bạt chỉ đứng sau nhà họ Diệp và nhà họ An, dù chúng ta thắng… chúng ta cũng không đấu lại được bọn họ, thậm chỉ còn có thể sẽ liên luỵ đến người nhà nữa….”
Nhà Thác Bạt!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ tên này lại là người của nhà Thác Bạt.
Hắn cười nói với Phó Cát: “Huynh nói rất đúng, nếu chúng ta giết y thì chắc chắn nhà Thác Bạt đứng sau y sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhưng huynh có suy nghĩ khi bị bọn họ bắt nạt mà không phản kháng thì sẽ thế nào không? Huynh suy nghĩ cho kỹ vào”.
Nói xong, hắn xoay người đi về phía đài sinh tử.
Phó Cát ngây người.
Diệp Quân bước lên đài sinh tử, hắn cười nói với Thác Bạt Cổ: “Nghe nói ngươi là người nhà Thác Bạt”.
Thác Bạt Cổ lạnh nhạt đáp: “Đúng, làm sao?”
Diệp Quân cười nói: “Không có gì, bắt đầu thôi!”
Thác Bạt Cổ đột nhiên lao về phía trước, cùng lúc đó, kiếm trong tay y bay ra ngoài, chém thẳng về phía Diệp Quân, còn Diệp Quân chỉ hơi nghiêng người đã tránh được, cùng lúc đó, hắn dùng tay làm kiếm, chỉ về phía cổ họng Thác Bạt Cổ.
Phịch!
Thác Bạt Cổ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó đau đớn ngã quỵ dưới đất phun máu không ngừng.
Nhưng y cũng không chết vì Diệp Quân đã nương tay rồi.
Còn xung quanh thì lại yên lặng như tờ!
Đánh bại chỉ với một chiêu.
Ngu Ngưng trong bóng tối nhìn chằm chằm Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Còn An Mộc Cẩn ở một hướng khác thì lại bật cười: “Diệp huynh… che giấu năng lực giỏi thật đấy!”
Phó Cát đứng dưới đài nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Diệp huynh… hắn…”
Dương Dĩ An thì tỏ vẻ sùng bái.
Trên đài sinh tử, Diệp Quân đi tới trước mặt Thác Bạt Cổ, hắn cầm lấy nhẫn không gian của y, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Quân đi được hai bước thì chợt dừng bước, xoay người nhìn Thác Bạt Cổ đang kinh hãi: “Ngươi sẽ trả thù ta chứ?”
Thác Bạt Cổ thoáng ngây ngươi, sau khi hiểu ý đối phương, sắc mặt hắn thay đổi, vội nói: “Không… Ta sẽ không, Ta cũng…. Đâu có ngốc… dù trong lòng muốn thì chắc chắn bây giờ cũng sẽ không nói ra…”
Mọi người: “…”