Những người khác âm thầm lắc đầu trước cảnh này.
Hai người kia thật sự là không đặt khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần vào mắt.
Nhưng họ cũng hiểu ra.
Diệp Quân quả thật có sức mạnh để làm vậy.
Hắn không đùa giỡn cùng Nhị Nha nữa mà nhìn Cự Mang, thấy ông ta chưa chết nhưng cũng bị Nhị Nha đánh trọng thương.
Hắn bèn khiếp sợ nhìn sang bên, tự hỏi cô bé này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Cự Mang nhìn cô bé đang liếm kẹo hồ lô đầy khó tin, không ngờ mình lại thua cuộc nhanh như vậy.
Lại còn bị áp chế hoàn toàn.
Từ tốc độ, sức mạnh đến khả năng phòng ngự.
Áp chế trên mọi phương diện.
Ông ta nói với nữ yêu vương: “Báo cho Yêu Nguyệt đại nhân!"
Họ đã không thể quản lý chuyện này được nữa.
Nữ yêu vương lại sa sầm mặt: “Không liên lạc được!"
Cự Mang nhíu mày: “Không liên lạc được?"
Nữ yêu vương gật đầu.
Bà ta đã thử liên lạc với Yêu Nguyệt từ khi Thần Trạch bị chém chết, sau đó kinh hãi nhận ra mình không làm được.
Tựa như yêu vương đã bốc hơi.
Cự Mang sa sầm mặt: “Sao lại thế...”
Ông ta vận dụng bí pháp liên lạc với yêu vương, nhung đối phương như đã bốc hơi, chẳng thèm ừ hử gì.
Cự Mang nhíu mày thật chặt.
Diệp Quân đứng ở xa bỗng hỏi: “Đang gọi người tới hả?"
Cự Mang lẳng lặng nhìn sang.
Diệp Quân vừa mở miệng thì nghe một giọng nói truyền tới từ hư không: “Diệp Quân!"
Hắn nhìn lên, thấy người nói là Thần Khởi.
Ông ta nhìn hắn chằm chặp: “Đến lúc kết thúc rồi”.
Ông ta vươn tay đẩy một lệnh bài ra. Nó bay lên thật cao rồi hóa thành ngọn lửa. Từ trong đó, một bóng người ngưng tụ mà thành, thả ra uy áp đáng sợ bao trùm hết thảy.
Bán bộ chín phần thần tính là một lạch trời khó vượt qua với tám phần thần tính.
Ánh mắt Thần Khởi trở nên điên cuồng: “Nghe nói sau lưng ngươi có người chín phần thần tính? Gọi ra đây xem”.
Diệp Quân im lặng nhíu mày.
Chợt một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: “Thi thoảng gọi cũng được”.
Diệp Quân nghe vậy thì sửng sốt.
Hắn quay lại, thấy có một nam một nữ đang đi tới.
Nam mặc đồ trắng, nữ mặc váy trắng.
Người lên tiếng chính là người phụ nữ váy trắng.