Giọng nói bí ẩn cười nói: “Ngươi nên biết nhân quả này lớn đến mức nào. Nếu bây giờ để hắn tiếp quản nhân quả này thì đừng nói chi là tương lai, cho dù bây giờ, hắn cũng sẽ không thoát khỏi nơi này.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy thì ngươi đã đánh giá thấp cậu ta rồi, cái khác ta không dám nói nhưng chỉ chút này thì tên này sẽ không chết được."
"Ồ?”
Giọng nói bí ẩn có chút tò mò: "Là sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ta thấy, bây giờ ngươi không phải nghĩ đến vấn đề ở điểm giao Hư Chân, mà là vấn đề của chính ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm bị mắc kẹt ở đây cả đời sao?”
Giọng nói kia cười lớn nói: "Không cam tâm thì có thể làm gì? Vốn là chúng ta có mượn xác thoát thân nhưng... Mấy năm nay chỉ có ba người các ngươi tiến vào mà ba người các ngươi lại không đơn giản, còn mượn xác các ngươi là chuyện không thể nào."
Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn vào bầu trời xa xôi: "Sở dĩ hắn có thể phong ấn các ngươi là vì thứ thần khí đó phải không?”
Giọng nói kia nói: "Phải."
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: "Thật ra, ngươi muốn chúng ta đi cướp thứ thần khí kia là bởi vì chỉ cần chúng ta lấy được thứ thần khí đó thì phong ấn của các ngươi sẽ tự động được giải bỏ."
Giọng nói bí ẩn kia nói: "Thật sự ta không gạt Đạo huynh được, có sự giúp đỡ của ta thì ta tin tưởng các ngươi có thể an toàn đến được thần đô của nước Cổ Thần."
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi nheo mắt lại: "Đến?”
Giọng nói bí ẩn kia cười nói: “Đạo huynh, ngươi tưởng là chuyến đi này sẽ rất dễ dàng sao? Không đơn giản, sau khi đi qua “thành Khâu Ung” thì ngươi sẽ không thể nào tưởng tượng được trình độ nguy hiểm ở phía sau đó.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ngươi có ý kiến gì?"
Giọng nói bí ẩn kia nói: "Các ngươi muốn đến thần đô của nước Cổ Thần thì phải có thần hộ vệ của nước Cổ Thần hộ tống. Còn muốn được thần Cổ Thần Vệ hộ tống thì trước tiên phải được một người hỗ trợ, đó là thống lĩnh của đội hộ vệ của nước Cổ Thần và chỉ có hắn mới có thể đủ sức nặng để chỉ huy những vị thần hộ vệ của nước Cổ Thần đó…”
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi tiếp: “Làm thế nào mới nhận được sự ủng hộ của hắn?”
Giọng nói bí ẩn nói: "Năm đó hắn bị 'Huyết Thần' giết chết, thân thể bị xé thành bảy bộ phận. Sau đó lại bị 'Huyết Thần' trấn áp bằng phong ấn tối cao của 'Thuật Huyết Hồn'. Nếu các ngươi có thể giúp hắn trốn thoát, chắc là hắn sẽ giúp các ngươi một phen."
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặt lại: "Ngươi thấy bây giờ chúng ta có thể đối kháng với một vị 'Thần' sao?
Giọng nói bí ẩn nói: “Trong hoàn cảnh bình thường thì không thể, nhưng ‘Huyết Thần’ kia bây giờ cũng rất yếu nên các ngươi vẫn có cơ hội. Nếu như các ngươi không có thần hộ vệ của nước Cổ Thần hộ tống, thì dọc đường đi không chỉ sẽ bị các cường giả tại điểm giao Hư Chân nhắm tới mà còn bị những cường giả của nước Cổ Thần cổ nhắm vào... Điều quan trọng nhất là, một số nơi ở nước Cổ Thần cổ vẫn còn một số tàn dư khủng bố từ trận chiến năm đó, những trận hình lớn đó vẫn còn tác dụng... Một khi các ngươi bị mắc kẹt sâu trong đó thì với sức mạnh của các ngươi bây giờ sẽ không thể nào thoát ra được."
Sắc mặt của ba người đều tối sầm lại.
Giọng nói bí ẩn nói tiếp: “Nếu các ngươi không có sự hộ tống của thần Cổ Thần Vệ thì dù các ngươi có vượt qua những mối hung hiểm này cũng không thể vào thần đô của nước Cổ Thần được. Thần đô nước Cổ Thần bây giờ, đừng nói là các ngươi mà ngay cả chúng ta cũng không vào được, bởi vì nơi đó có khí thế của đế vương canh giữ... Khí thế của đế vương khác với đế vương thế tục... Chỉ cần tới gần là chết, cho dù các ngươi đã đạt tới cảnh giới gần chín phần Chân cũng không thể nào chống lại khí thế của đế vương kia!
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tiền bối, Cổ Trần kia chết ở đâu?”
Giọng nói bí ẩn nói: "Ở ngay bên ngoài 'Thành Khâu Ung', nhưng ta cũng không biết địa điểm cụ thể. Các ngươi chỉ có thể đi theo những 'Cổ Thần Vệ' đó. Sau khi họ tuần tra xong, họ sẽ quay trở lại nơi đó…”
Diệp Quân gật đầu: “Đã hiểu."
Nói rồi, hắn dừng lại một chút rồi lại nói: “Tiền bối, chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm, ông có bảo bối gì không? Ví dụ như đế khí gì đó..."
Cổ Bàn quay đầu lại nhìn Diệp Quân với khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại lắc đầu với vẻ mặt khinh thường: "Đồ… Không biết xấu hổ… Đúng là không biết xấu hổ..."
Phù Âm liếc nhìn Diệp Quân cười duyên một cái.