Khung Chiến khẽ gật đầu: “Viện trưởng Kỳ Pháp phân tích có lý”.
Nói rồi ông ta nhìn Đa Nguyên Đạo Đế và Văn Tư: “Hai vị chưa từng đánh với người phụ nữ váy trắng sao?”
Văn Tư lắc đầu, trầm giọng nói: “Chưa, điện của bọn ta chỉ từng đánh với Tịnh tông chủ đó thôi. Thực lực của người phụ nữ này vô cùng mạnh, cô ta tu luyện đạo pháp tấn công theo lời nói, một lời nói có thể quyết định sự sống hay cái chết. Con người phụ nữ váy trắng thì điện của ta chưa từng đánh với bà ta, cũng chưa từng gặp…”
Nói rồi ông ta nhìn Đa Nguyên Đạo Đế bên cạnh.
Mọi người đều nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, vì ông ta là người có giao lưu với vũ trụ Quan Huyên nhiều nhất.
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Nếu các ngươi đều cho rằng người phụ nữ váy trắng rất mạnh, vậy thì thế nào? Đến lúc chiến đấu, ta sẽ đối phó người phụ nữ váy trắng, không chỉ có bà ta, mấy kiếm tu phía sau Diệp Quân cũng giao cho ta, thế nào?”
Tự tin.
Ung dung!
Vô địch.
Đây là cảm giác mà Đa Nguyên Đạo Đế mang đến cho mọi người ngay lúc này.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh, sự bình tĩnh và tự tin của ông ta không giống đang giả vờ, mà là từ tận đáy lòng.
Thấy Đa Nguyên Đạo Đế bên cạnh toát ra vẻ tự tin và bình tĩnh như vậy, Văn Tư nhíu chặt mày, ông ta cũng không chắc Đa Nguyên Đạo Đế đang giả vờ, mà lợi hại thật.
Khung Chiến nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế: “Đạo hữu muốn một mình đối phó với mấy chỗ dựa đằng sau Diệp Quân đó thật à?”
Đa Nguyên Đạo Đế khẽ cười nói: “Sao thế? Tộc trưởng Khung Chiến không tin vào thực lực của ta sao?”
Khung Chiến lắc đầu: “Không có ý này”.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn mọi người trong sân, nụ cười dần biến mất, lúc này trên người ông ta bỗng toát ra khí tức bao trùm khắp nơi, chậm rãi nói: “Trước kia từng có trăm vạn kiếp Đại Đạo tiêu diệt cả vạn tiên bằng một cái búng tay, hàng vạn Đại Đạo đều cùng nhau đi vào, Đa Nguyên Đạo Đế ở tận cuối…”
Mọi người: “…”
Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười nói: “Các vị từng nghe đến bài thơ này chưa?”
Mọi người đều lắc đầu.
Đa Nguyên Đạo Đế cau mày, nhưng sau đó cười nói: “Trước đây chưa từng nghe nói cũng không sao, tóm lại những người đứng sau Diệp Quân cứ giao cho ta, nếu chúng dám lộ diện, ta sẽ bắt chúng quỳ xuống cầu xin tha”.
Đám người Khung Chiến đều lặng thinh.
Thật ra lúc này họ cũng không chắc Đa Nguyên Đạo Đế chỉ đang khoe khoang hay thực sự lợi hại, nhưng đến bây giờ Đa Nguyên Đạo Đế vẫn có thực lực, chỉ là một phân thân thôi nhưng đã có thực lực của Vô Thượng Thần Đế rồi, nếu là bản thể chắc chắn sẽ mạnh hơn, điều này không thể nghi ngờ, nhưng không biết mạnh đến mức nào.
Văn Tư ở một bên nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, mỉm cười nói: “Các vị, không có gì phải nghi ngờ thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế, dù sao ông ta cũng đã từng một mình dung hợp cả vũ trụ Đa Nguyên, hơn nữa còn từng vào Đạo Điện, ta tin với thực lực của ông ta thì người đứng sau Diệp Quân tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta”.
Thật ra ông ta cũng không biết chắc, dù sao ông ta cũng chưa từng nhìn thấy bản thể của Đa Nguyên Đạo Đế, nhưng bây giờ ông ta không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng, dù sao hiện giờ họ đã cùng hội cùng thuyền, hơn nữa ông ta cảm thấy với thân phận của Đa Nguyên Đạo Đế Đa quả thật không cần phải khoa trương thổi phồng mình lên, dù sao cũng là người có địa vị.
Chẳng hạn như bảo ông ta nói khoác, chắc chắn sẽ không làm được.
Bây giờ có rất ít người vô liêm sỉ vậy lắm.
Nghe Văn Tư nói thế, ba người Khung Chiến ở cách đó không xa nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, cũng chọn tin tưởng.
Tốt xấu gì cũng là chủ của một nền văn minh, được gọi là Đạo Đế, sao có thể rảnh rỗi chạy đến đây khoác lác được?
Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên bước vào đại điện, ông lão nhanh chân bước đến bên cạnh Khung Chiến, khẽ chào rồi nhỏ giọng nói vài câu.
Khung Chiến híp mắt lại, sự lạnh lẽo lan ra xung quanh: “Người phụ nữ đó dẫn hắn đến hoàng lăng rồi”.
Kỳ Pháp cau mày: “Hoàng lăng có tim pháp luật Vô Thượng của mười tám vị hoàng đế vương triều Thần Hư…”
Nói đến đây bà ta như nghĩ đến điều gì bèn đứng phắt dậy.
Khung Chiến và Mông Võ cũng đứng lên, sắc mặt ba người đều vô cùng nghiêm trọng.