Đương nhiên ông ta sẽ không hết lòng với Diệp Quân thật, tuy người phụ nữ váy trắng mạnh thật đó nhưng Sáng Thế Đạo Điện cũng đâu vừa.
Với ông ta mà nói thì giờ rút quân là sự lựa chọn tốt nhất.
Thức Thần đi rồi, Bàn Lăng chợt xuất hiện, cô ta hành lễ với Diệp Quân rồi nói: “Diệp công tử, ta rất xin lỗi về chuyện ban nãy, hi vọng…”.
Diệp Quân chợt giơ kiếm.
Phụt!
Đầu của Bàn Lăng đã bay đi.
Máu tươi chảy ra như thác.
Diệp Quân nhìn cái đầu rồi bình tĩnh nói: “Ta tha thứ cho cô”.
Mọi người: “…”
Giết thật luôn!
Khi trông thấy cảnh này, những người vẫn còn chút tâm cơ ở đây đều biến sắc mặt.
Bây giờ đầu hàng hình như hơi muộn rồi.
Sau đó, nhóm Tả Lâu cũng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu được thì ông ta cũng muốn được giống như Thức Thần, giờ lựa chọn đầu hàng thì bét ra cũng té được, như vậy sẽ không dính dáng tới ân oán của Diệp Quân và Sáng Thế Đạo Điện nữa.
Nhưng tiếc là ông ta biết rõ đây là điều không thể.
Sau đó, ông ta mới nhớ tới lời nói của con gái mình “Cửu Châu Chủ chưa có tư cách nhận Diệp công tử làm đồ đệ”.
Khi ấy, ông ta thấy câu nói này thật nực cười, nhưng giờ xem ra kẻ nực cười lại chính là mình.
Một bước sai thì các bước còn lại đều sai hết.
Nhưng hình như vẫn chưa tới bước đường cùng.
Tả Lâu chầm chậm ngoái lại nhìn người thần bí, tuy ban nãy người này cũng phải quỳ xuống, nhưng ông ta nghĩ Sáng Thế Đạo Điện vẫn còn con át chủ bài cuối.
Không thì sao người phụ nữ váy trắng không giết nhóm người thần bí luôn?
Chắc chắn bà ấy lo sợ điều gì đó.
Nghĩ vậy, Tả Lâu bỗng thấy đỡ lo hơn.
Nhóm Hoè Hầu cũng đang nhìn người thần bí, lúc này họ cũng không còn đường lui nào nữa nên người thần bí và Sáng Thế Đạo Điện chính là tia hi vọng cuối cùng của họ.
Sau khi giết Bàn lăng, Diệp Quân ngẩng lên nhìn người thần bí, lúc này cô ta cũng đang nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, sau đó Diệp Quân chợt biến mất.
Vù!
Có tiếng kiếm vang lên.
Ngay sau đó đã có một thanh kiếm tấn công người thần bí.
Cô ta lập tức điểm hai ngón tay cùng lúc.
Uỳnh!
Đường kiếm bị đánh bay, Diệp Quân quay về chỗ cũ.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nghiêm mặt nhìn người thần bí.
Người thần bí nói: “Từ giờ trở đi, cô cô và cha ngươi sẽ không giúp ngươi nữa”.
Diệp Quân hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nhưng người thần bí chỉ mỉm cười nhìn hắn.
“Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi”.
Dứt lời, cô ta quay người bỏ đi.
Nhóm Bùi thần hầu thấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi theo luôn.
Nhóm Tả Lâu cũng chạy vội.
Loáng cái, chỉ còn mình Diệp Quân ở lại.