Diệp Quân cười nói: “Cha ngươi có thể đánh chết một con trâu, thì có liên quan gì tới ngươi?”
A Man khinh thường nhìn Diệp Quân, “Cha ta sinh ra ta, cảnh giới của cha ta chính là cảnh giới của ta, con mượn sức cha, đạo lí hiển nhiên, hiểu chưa?”
Diệp Quân suy nghĩ, “Rất có lý.”
“Chu tiểu hiệp!”
Đúng lúc này, lại có một bé trai chạy tới, nhóc thở hổn hển nói: “Mau, ba ngươi đánh nhau với mẹ ngươi kìa.”
Cái gì!”
A Man lập tức kinh ngạc, “Đánh nhau? Ngươi không nhìn nhầm chứ Nhị Cẩu?”
Nhị Cẩu vội lắc đầu, “Không, không, ta lén nhìn thấy, bọn họ đánh nhau trên giường, không mặc quần áo gì cả, mẹ ngươi cứ kêu a a a a a, ngươi mau đi đi.”
Diệp quân: “…”
Nghe thấy mẹ mình bị đánh rất thảm, cậu bé vội quay người chạy đi.
Vốn dĩ Nhị Cẩu cũng muốn đi theo, nhưng thật sự là quá mệt rồi, cậu nhóc thở mấy hơi nặng nhọc, sau đó nhìn Diệp Quân, “Cha nó thật sự rất độc ác, đánh mẹ nó sắp chết rồi, đúng là quá nhẫn tâm. Ông ấy còn dùng sức nữa.”
Diệp Quân nhìn Nhị Cẩu, “Hay là ngươi nhanh đi trốn đi?”
Nhị Cậu hơi nghi ngờ, “Trốn cái gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tí nữa có thể nó sẽ liều mạng với ngươi đấy.”
Nhị Cẩu càng nghi ngờ: “Cha nó đánh mẹ nó, nó nên liều mạng với cha nó, liều mạng với ta làm gì?”
Diệp Quân không nói gì.
“Nhị Cẩu!”
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ xé ruột xé gan đột nhiên truyền từ xa tới nhà sàn.
Nhị Cẩu quay đầu nhìn, chỉ thấy từ đằng xa, A Man đột nhiên xách một con dao lao tới.
“A a a!”
A Man trách mắng, “Nhị Cẩu Tử, ông đây chém chết ngươi!”
Nhìn thấy thế trận này, Nhị Cẩu Tử lập tức ngơ ngẩn, sau đó quay đầu chạy đi.
Một đứa chạy, một đứa đuổi.
Trong thị trấn, nhiều người thấy cảnh này, đều cười lớn.
Diệp Quân cũng lắc đầu.
Đúng lúc này, ông nội của Phạn Thiện đi tới trước mặt Diệp Quân, “Mai chúng ta sẽ đi tới tường Biên Hoang một chuyến, ngươi đi cùng không?”
Diệp Quân hơi tò mò, “Tường Biên Hoang?”
Ông nội Phạn Thiện gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta sẽ đi tới đó thu thập ít đồ đạc, hay là ngươi đi cùng xem thử?”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Được.”
Hắn cũng khá tò mò với tường Biên Hoang đó.
Ông nội Phạn Thiện gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Diệp Quân tiếp tục tu luyện, điều bây giờ khiến hắn khá phiền não là, không có linh khí, nếu có linh khí, hắn có thể nhanh chóng tu luyện tới một cảnh giới nhất định, cho dù không thể đi lại thoải mái trong vũ trụ này, nhưng bảo vệ mình thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Linh khí!
Diệp Quân đột nhiên nghĩ tới thiếu niên mặc bào kia.
Hắn trầm ngâm.
Trong phòng.