Tuy rằng chắc chắn phải chết, nhưng Đại Kiếm Đế Quân vẫn không lựa chọn ngồi yên chờ chết, bà ta xoay cổ tay, cầm cự kiếm định lao về phía Diệp Quân, nhưng lúc này Diệp Quân đột nhiên dừng lại, quay người lại vung một kiếm về phía chân trời xa.
Ầm!
Nhát kiếm này vừa bay ra, tinh vực mấy trăm vạn trượng phía xa bỗng chốc sụp đổ thành cát bụi.
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Thế này là thế nào?
Mấy người phía Nguyên Thiên Đế Tôn nhíu mày, trong mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Diệp Quân đang làm gì vậy?
Đại Kiếm Đế Quân ở trước mặt Diệp Quân cũng rất thắc mắc.
Diệp Quân cầm kiếm nhìn Đại Kiếm Đế Quân, lúc này sắc mặt hắn cũng tái nhợt như tờ giấy.
Nhát kiếm vừa rồi thật sự đã tới cực hạn của hắn.
Giờ phút này hắn vô cùng yếu, sức lực toàn thân như bị rút cạn.
Đại Kiếm Đế Quân nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi làm gì vậy?”
Diệp Quân lau vết máu bên khóe miệng: “Bà đột phá!”
Sắc mặt Đại Kiếm Đế Quân trở nên hung tợn: “Ngươi đang sỉ nhục ta đấy à?”
Kiếm thế ngút ngàn thoáng chốc bao phủ lấy Diệp Quân.
Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh: “Vừa nãy ta bị đánh lén, bà cứu ta một lần, bây giờ ta trả lại bà một lần, chúng ta không ai nợ ai”.
Đại Kiếm Đế Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân yếu ớt đến nỗi đứng cũng chẳng vững, liên tiếp chiến đấu, lại thêm nhát kiếm cực hạn vừa rồi, bây giờ hắn thật sự không còn một chút sức nào.
Bất kỳ ai tới cũng có thể giết được hắn!
Đại Kiếm Đế Quân nhìn Diệp Quân một hồi lâu: “Ngươi có biết là ngươi không giết ta, một khi ta đột phá thì ngươi sẽ không còn là đối thủ của ta nữa không?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết”.
Đại Kiếm Đế Quân cau mày: “Vậy sao ngươi còn từ bỏ nhát kiếm vừa rồi?”
Diệp Quân hời hợt nhìn bà ta: “Ta nói rồi, vừa nãy ta bị đánh lén, bà cứu ta một lần, bây giờ ta trả lại bà một lần”.
Đại Kiếm Đế Quân nhíu mày: “Chỉ vậy thôi?”
Diệp Quân chau mày: “Nếu không thì sao?”
Đại Kiếm Đế Quân lại nói: “Chúng ta là kẻ thù không đội trời chung đấy”.
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Đúng là chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, nhưng ta không cảm thấy bà sai”.
Đại Kiếm Đế Quân hơi nheo mắt: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta và các bà không thể nói là ai đúng ai sai, chỉ có thể nói là tín ngưỡng của chúng ta khác nhau, theo đuổi mục đích khác nhau, vậy thôi”, Đại Kiếm Đế Quân hơi ngẩn người, bà ta nhìn Diệp Quân, trong mắt có thêm vẻ phức tạp.
Mà ở một bên, khi nhóm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nghe thấy lời này của Diệp Quân thì đều hơi bất ngờ.
Không có đúng sai!
Chỉ là tín ngưỡng của mọi người khác nhau mà thôi!