Phương Ngự cười đáp: “Không giấu gì huynh, ta đang đến để tham gia cuộc khảo sát Quan Huyên Vệ”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tham gia khảo sát Quan Huyên Vệ?”
Phương Ngự gật đầu: “Tháng này đều là khảo sát Quan Huyên Vệ, tuy mọi người đều biết không có hy vọng, nhưng thiên tài và yêu nghiệt các châu lớn vẫn sẽ tới thử vận may”.
Diệp Quân hỏi: “Ta cũng có thể tham gia chứ?”
Phương Ngự quan sát Diệp Quân, cười bảo: “Trước năm hai mươi tuổi đạt đến cảnh giới Nhân Tiên là được”.
Diệp Quân cười bảo: “Vậy thì ta vừa đủ luôn”.
Phương Ngự cười: “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía xa.
Trên đường đi, Diệp Quân lặng lẽ thay đổi dung mạo một chút, bây giờ trông hắn chỉ còn giống pho tượng sáu bảy phần thôi.
Phương Ngự nhìn xung quanh, khẽ nói: “Đây đúng là một nơi tuyệt vời, sao với nơi này, thành Thành Châu lớn nhất Ung Châu của chúng ta chỉ là một thôn nhỏ. Tiếc là muốn vào được đây thật sự khó như lên trời”.
Diệp Quân không nói gì, hắn biết bởi vì nơi này là tổng viện, nên thiên tài các châu khác muốn gia nhập nơi này thực sự rất khó khăn.
Lúc này, Phương Ngự đột nhiên nói: “Có lẽ năm sau sẽ có hy vọng”.
Diệp Quân nhìn Phương Ngự, Phương Ngự mỉm cười: “Không giấu gì huynh, tổ tiên nhà họ Phương ta đã thiết lập mối quan hệ với một trưởng lão giám khảo ở đây, đối phương đã đồng ý năm sau sẽ cho nhà họ Phương ta một vị trí”.
Diệp Quân hoàn toàn im lặng.
Phương Ngự khẽ thở dài: “Vì điều này, nhà họ Phương ta đã phải trả cái giá rất đắt… Mà áp lực của ta cũng rất lớn, nhưng ta biết rõ, dù vào được Quan Huyên Vệ mà không có ô dù thì cả đời cũng chỉ có thể là Quan Huyên Vệ cấp thấp thôi…”
Diệp Quân hỏi: “Cho dù huynh rất có năng lực cũng không được thăng chức à?”
Phương Ngự lắc đầu: “Rất khó rất khó, trừ khi huynh yêu nghiệt tới mức giống như Viện trưởng năm đó, có điều…”
Diệp Quân nhìn Phương Ngự: “Có điều gì?”
Phương Ngự cười khổ: “Nếu Viện trưởng năm xưa không phải con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian thì e là còn chẳng tới nổi Thanh Châu. Không đúng, nên nói là, có lẽ từ khi ở Nam Châu hắn đã bị trừ khử rồi chứ đừng nói là đến Thượng Giới…”
Diệp Quân im lặng không nói.
Phương Ngự lại nói: “Dương huynh, có thể huynh là tán tu nên không hiểu những điều này. Ta xuất thân từ thế gia nên hiểu rất rõ những điều bất công thế này. Thế giới này thật sự rất tàn khốc, rất thực tế… Lát nữa huynh sẽ được thấy thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Rất nhanh, hai người đi tới trước một sân diễn võ khổng lồ, lúc này đã có hàng chục nghìn người đang tập trung ở đây, có mười nhóm đang xếp hàng, phía sau mỗi nhóm đều có mấy nghìn người, và vẫn còn rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt nữa đang tới.
Phương Ngự dẫn Diệp Quân đến một nhóm để xếp hàng, gã cười: “Mỗi ngày đều có mấy chục nghìn thiên tài yêu nghiệt đến đây tham gia khảo sát, nhưng mỗi năm Quan Huyên Vệ chỉ tuyển ba mươi vị trí. Nói một cách đơn giản thì một hai triệu người tranh giành ba mươi vị trí, huynh thấy có khốc liệt không?”
Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn phát hiện những người này hầu hết đều ở độ tuổi dưới hai mươi, thiên phú rất tốt, đều được coi là thiên tài, trong đó có mấy người khiến hắn khá ngạc nhiên, còn chưa đến hai mươi mà đã tới cảnh giới Chân Tiên!
Thực ra thiên phú của Phương Ngự bên cạnh hắn cũng rất tốt, mười chín tuổi cũng đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên, khí thế mạnh mẽ, không tệ chút nào.
Diệp Quân lắc đầu cười, vừa nãy hắn mới nói mình là Nhân Tiên, Nhân Tiên tới đây là chỉ là người qua đường thôi.
Bởi vì trên Nhân Tiên mới Địa Tiên, Chân Tiên, Thiên Tiên, Chí Tiên, Đạo Tiên, Tuế Nguyệt Tiên, Bán Bộ Thần Đế, Thần Đế, Bán Bộ Đại Đế, Đại Đế…
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn sang bên phải, cách đó không xa có một lối đi riêng biệt, một ông lão đang ngồi phía cuối lối đi, phía sau ông ta là một tòa đại điện sang trọng.
Diệp Quân hơi tò mò, đang định hỏi thì lúc này đám đông chợt trở nên nhốn nháo.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên mặc áo bào xanh chầm chậm đi tới, thiếu niên ấy nhìn qua chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi sáng sủa, dáng người cao thẳng, tay phải cầm kiếm, bước đi chậm rãi, khí thế bất phàm.
“Diệp Vân!”
Có người bỗng hô lên.