Diệp Quân đột nhiên bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, đâm thẳng vào một vùng tinh không rộng lớn.
Sau khi dừng lại, khóe miệng Diệp Quân tràn ra một vệt máu, hắn lau vết máu ở khóe miệng, sau đó nhìn về phía ngực mình, trên đó có vết nắm đấm nhỏ thật sâu.
Phía xa, Nhị Nha liếm cây kẹo hồ lô, nói: “Lại lần nữa!”
Diệp Quân khẽ gật đầu rồi lại lao về phía Nhị Nha.
Rầm!
Diệp Quân lại bay ra ngoài trong nháy mắt.
Đánh với Nhị Nha, hắn đương nhiên sẽ bị đánh tơi tả, không còn sức đánh trả, điều đáng sợ nhất là dù kiếm của hắn chém vào đầu Nhị Nha thì cũng không thể khiến cô bé bị thương.
Khả năng phòng thủ của Nhị Nha quá cao siêu!
Không thể tấn công!
Sau khi bị đánh bay, Diệp Quân lại đứng lên rồi lao về phía Nhị Nha.
Cứ như vậy, Diệp Quân bị đánh bay hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn kiên trì xông lên.
Đương nhiên, thu hoạch cũng rất lớn, rõ ràng nhất là khả năng chống trả của hắn.
Nhờ có cây thần tự nhiên nên vết thương của hắn không có gì đáng ngại, đều có thể phục hồi nhanh chóng, như vậy hắn mới có thể luyện tập cùng Nhị Nha, nếu không Nhị Nha đã giết hắn chỉ bằng một cú đấm.
Cứ như vậy, ngày nào Diệp Quân cũng điên cuồng tu luyện cùng Nhị Nha.
Hắn không quan tâm đến chuyện của thư viện Quan Huyên nữa, giao lại tất cả cho Nạp Lan Ca.
Lúc này, vũ trụ Quan Huyên cũng bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Nền văn minh Vĩnh Sinh sắp tấn công.
Trong Chân Thần Điện, Nạp Lan Ca ngồi đối diện với Lý Bán Tri.
Nạp Lan Ca cầm một cuốn mật sớ, nói: “Cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh gồm: mười hai Mệnh Vận Đại Đế, một trăm vị Tuế Nguyệt Đại Đế, hai trăm vị Đại Đế thông thường, hơn vạn Thần Đế, còn có hơn nghìn đại thuật sư…”
Nói đến đây, cô nhìn Lý Bán Tri: “Xét về thực lực tổng thể, chúng ta vẫn ở thế bất lợi”.
Lý Bán Tri trầm giọng nói: “Đây không phải vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất là vị Vĩnh Sinh Đại Đế, chúng ta đã ước định thực lực của người này, bên chúng ta chỉ có An cô nương có thể chống lại ông ta, nhưng cơ hội thắng không lớn”.
Bà ấy lắc đầu nói tiếp: “Hơn nữa người này vô cùng tự phụ, ông ta không hề coi vũ trụ Quan Huyên chúng ta ra gì, ông ta còn coi thường cây thần tự nhiên, cho nên lần này chỉ có thể đánh!”
Chỉ có thể đánh!