Mộ Tinh Hà lắc đầu, "Bọn ta không biết. Điều duy nhất bọn ta biết có lẽ chỉ là năm nền văn minh tối cao, bởi vì bọn họ đang liên thủ khai quật nơi này."
Diệp Quân nói: "Năm nền văn minh tối cao đang khai quật ở đây?"
Mộ Tinh Hà gật đầu, "Đúng vậy, nhưng bọn họ không phong toả nơi này để ăn một mình, mà lựa chọn mở ra. Người của tất cả các nền văn minh đều có thể vào khám phá, nghe nói đây chính là ý của Tiên Bảo Các."
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trời đất của thế giới này tràn ngập một loại năng lượng đặc biệt nào đó có thể ngăn cản thần thức, đương nhiên, nó không thể ngăn cản thần thức của hắn, ánh mắt của hắn xuyên qua tầng tầng thời không, nhìn thấy phần sâu nhất của thế giới này, ở cuối tầm mắt của hắn, có một huyết bia cao tới vạn trượng. Huyết bia đó dường như ngưng tụ bằng máu, cao hàng trăm trượng, trên đó có mấy chữ cổ.
Diệp Quân thu hồi ánh mắt, quyết định đi xem, thế là nói: "Chúng ta đi thôi!"
Mấy người đi về phía xa, trên đường đi, Diệp Quân nhìn thấy rất nhiều tàn tích, những tàn tích đó đã mất đi hình dáng ban đầu và trở nên hoang tàn sau vô số năm.
Trên đường đi, mấy người cũng không thu được gì, bởi vì khu vực xung quanh đã được lục soát sạch sẽ.
Nếu họ muốn đạt được thứ gì đó, thì chỉ có thể đi đến nơi sâu nhất, đến những nơi chưa có ai từng đặt chân tới.
Diệp Quân quyết định đi tới huyết bia đó trước, bởi vì sau huyết bia đó, thần thức của hắn không còn có thể tiến thêm nữa.
Khả năng cao sẽ có đồ tốt!
Càng đi sâu vào, người xung quanh càng ngày càng ít, Mộ Tinh Hà và ba người khác cũng bắt đầu đề phòng. Mộ Tinh Thần lấy cây thần cung của cô ra với vẻ phấn khích. Đây là lần đầu tiên cô theo ca ca mình vào một tàn tích cấp độ này để khám phá... Cô rất mong đợi các loại chuyện trong truyền thuyết như: giết người đoạt bảo, kế thừa tàn tích, chiến đấu trong lửa lớn...
Cô đã sẵn sàng bất cứ lúc nào, ba người đàn ông bên cạnh sẽ đánh trận đầu, cô ở bên cạnh bắn tên: biubiubiubiu.....
Khi đi qua một khu tàn tích, họ nhìn thấy một nhóm người đang đánh nhau, hai bên hơn 20 người, cuộc chiến rất ác liệt.
Mộ Tinh Thần nhìn thấy cảnh này, lập tức giương cung chuẩn bị đánh nhau lớn, ca ca của cô liền nhanh chóng ngăn cản: "Muội đang làm gì vậy?"
Mộ Tinh Thần hưng phấn nói: "Đánh nhau!"
Mộ Tinh Hà tối sầm mặt, "Đánh cái con khỉ? Chuyện này không liên quan đến chúng ta..."
Mộ Tinh Thần vẫn là rất hưng phấn, "Để muội đánh một lát, muội chỉ bắn hai mũi tên… Muội đảm bảo không bắn chết người…"
Diệp Quân: "......"
Tiêu Nguyên Khởi liếc nhìn Mộ Tinh Thần đang hưng phấn, kinh ngạc nói: "Cô nương, suy nghĩ của cô thật nguy hiểm..."
Mộ Tinh Hà vội vàng kéo Mộ Tinh Thần về phía xa, anh ta cũng phát hiện suy nghĩ của tiểu muội mình có chút nguy hiểm... Vô duyên vô cớ bắn hai mũi tên vào người khác, không phải là đang tìm phiền phức sao?
Nhưng đi được vài bước, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tiêu huynh, sao huynh lại ở đây?"
Mấy người quay lại nhìn, một người đàn ông đồ đen chạy tới. Anh ta chính là một người trong nhóm người đang chiến đấu, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng còn sót lại vết máu, rõ ràng là đã bị thương.
Diệp Quân và Tiêu Nguyên Khởi đều giật mình khi nhìn thấy người đi đến không ai khác chính là Thác Cổ Nguyên.
Tiêu Nguyên Khởi nói: "Thác Cổ huynh, thật trùng hợp."
Thác Cổ Nguyên mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Quân: "Huynh cũng ở đây à!"
Diệp Quân mỉm cười gật đầu.
Thác Cổ Nguyên lau máu trên khóe miệng, sau đó nói: "Đánh không lại. Những kẻ đó giống như kẻ điên vậy, chỉ là một Thánh khí văn minh…. Có cần liều vạng như vậy không?”
Vừa nói anh ta vừa nhìn bốn người, "Mọi người muốn đi vào nơi sâu à? Được được, chúng ta cùng đi nhé, có phiền không?"
Tiêu Nguyên Khởi quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: "Được!"
Thế là, đội của họ có thêm một người nữa.
Trên đường đi, Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi trò chuyện: "Tiêu huynh, lần cuối cùng huynh gặp Diệp huynh là khi nào?"
Tiêu Nguyên Khởi bình tĩnh nói: "Nhiều năm trước, khi đó huynh ấy bị một đám người đánh rất thảm. Trên đường ta nhìn thấy việc bất bình liền giúp huynh ấy... Khi đó vì giúp huynh ấy, ta bị người ta đánh gãy chân.”
Diệp Quân: "......"
Tiêu Nguyên Khởi đột nhiên hỏi: "Thác Cổ huynh, còn huynh? Lần cuối cùng huynh gặp Diệp huynh là khi nào?"
Thác Cổ Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía cuối bầu trời, trong mắt có gợn sóng, tựa như đang hồi tưởng lại quá khứ: "Đó là một buổi chiều đầy nắng và, lúc tôi nhìn thấy huynh ấy, chân huynh ấy vừa bị người ta đánh gãy.......”
Diệp Quân: "......"