Tịnh tông chủ nói: “Nếu thất bại?”
Diệp Quân định nói gì, Tịnh tông chủ bỗng nói: “Ngươi tự tay hủy diệt vũ trụ Quan Huyên, thế giới sẽ không có trật tự”.
Diệp Quân híp mắt.
Tịnh tông chủ khinh thường: “Không dám hả?”
Diệp Quân siết chặt hai tay, trầm giọng nói: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên còn có kẻ thù…”
Tịnh tông chủ ngắt lời hắn: “Trước khi cuộc đánh cược hoàn thành, bao nhiêu kẻ địch đến vũ trụ Quan Huyên, ta giết bấy nhiêu”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế đó…”
Tịnh tông chủ lại ngắt lời hắn: “Ông ta dám bước chân vào vũ trụ Quan Huyên, ta sẽ khiến ông ta quỳ xuống trước mặt ngươi”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân nhìn Tịnh tông chủ một lát: “Cược”.
Đánh cược một phen này.
Diệp Quân nhìn Tịnh tông chủ với ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Đây không phải quyết định nhất thời, mà là nghiêm túc.
Trước giờ hắn vẫn đặt trọn tâm trí vào việc trở nên mạnh hơn và chinh phục vũ trụ, hoàn toàn không biết cũng không quan tâm đến cái gọi là trật tự vũ trụ mới do mình lập ra.
Hắn chỉ hy vọng trật tự này có thể giúp người trẻ tuổi không đánh mất hy vọng vào tương lai. Giờ đây hắn muốn trải qua những quy tắc mình tạo ra để xem chúng nó rốt cuộc như thế nào.
Chưa nếm trải thì không biết khó khăn, vì vậy hắn muốn tự mình thể nghiệm.
Tịnh tông chủ và Diệp Quân nhìn vào mắt nhau.
Hắn đang hoàn toàn nghiêm túc.
Tịnh tông chủ mở miệng nhưng chưa kịp nói chuyện thì nhíu mày, liếc nhìn sang bên. Diệp Quân nhìn theo, xuyên qua nhiều tầng thời không, thấy được đại đạo Quang Âm vàng óng xuất hiện ở nơi xa.
Từ đó đi ra năm cường giả, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu vàng với khí chất bất phàm.
Bốn người đi theo sau ông ta đều mặc áo giáp vàng.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua vô vàn thời không, cuối cùng nhìn thấy Diệp Quân và Tịnh tông chủ.
Ông ta mở miệng: “Tại hạ Vu Triều, Điện ti của Thập Nhị Điện thuộc Quang Âm Đạo Điện...”
Tịnh tông chủ nhíu mày quát: “Cút ngay!"
Cút!
Lời vừa dứt đã khiến Vu Triều biến sắc. Ông ta vung tay phải, thả một luồng sức mạnh ra, nào ngờ chỉ một khắc sau, cả năm người đã bị đánh văng ra khỏi vũ trụ Quan Huyên, rơi xuống một nơi nào đó không rõ.
Cút là cút thật.
Vu Triều và bốn người kia tái mặt trong kinh hoàng.
Trước khi đến đây họ cũng biết nơi này có cường giả bí ẩn, nhưng vì cho rằng cường giả văn minh cấp thấp như này thì mạnh được đến đâu nên đã xem thường.
Không ngờ người kia lại mạnh đến vậy.
Vu Triều nhìn về nơi ban nãy với vẻ kiêng kỵ: “Không ngờ nền văn minh này trừ Đa Nguyên Đạo Đế ra vẫn còn cường giả bực này, chẳng biết có tên trong bảng Cấm Kỵ không”.
Bảng Cấm Kỵ.
Ba chữ này khiến các cường giả kia biến sắc.
Đó là một danh sách có từ xa xưa, những ai được điền tên đều là người mạnh nhất vũ trụ, đến nỗi bị xem là cấm kỵ.
Vị Nhất điện chủ trong quá khứ đã từng đứng đầu bảng đó.
Một cường giả nói: “Có lẽ là không. Người này tuy mạnh nhưng không nằm trong danh sách đề phòng của Quang Âm Đạo Điện, tuy vậy chúng ta vẫn phải cẩn thận”.
Vu Triều gật đầu: “Không thể xem thường bằng mọi giá. Lần này vốn định giúp Đa Nguyên Đạo Đế để kết giao ân tình, không ngờ người bên Diệp Quân lại khó lường như vậy, phải trở về điều tra kỹ càng”.
Rồi dẫn theo mấy người kia biến mất.
Thời không đặc biệt ở vũ trụ Quan Huyên.
Tịnh tông chủ im lặng nhìn Diệp Quân.
Hắn hỏi: “Cô nói thế nào, ta làm thế ấy”.
Hắn muốn người này phải thua tâm phục khẩu phục.