Cường giả xuất sắc của tộc Đại Vu đều được điều động.
Dẫn đầu là Vu Đạo Thiên, bên cạnh ông ta không xa là Thế Tông của Ác Đạo Minh.
Phải nói là Thế Tông cũng khá bất ngờ trước thực lực của tộc Đại Vu, mặc dù giữa họ đã bắt đầu hợp tác từ trước đó nhưng cả hai bên đều không biết rõ về nhau. Lúc này tộc Đại Vu đều phái hết các cường giả của mình, những người này mạnh hơn cường giả tầng thấp trong Ác Đạo Minh rất nhiều.
Hơn nữa còn có vị Đại Tế Sư đó.
Thực lực của Đại Tế Sư đó mạnh thế nào?
Ông ta không cảm nhận được.
Thế Tông quay đầu nhìn vào tận cuối tinh không ở đằng xa, lúc này trận pháp mà tộc Đại Vu dùng để đối phó với Thủy tổ nền văn minh Thiên Hành đã được giấu đi. Thật ra Thế Tông rất tò mò về trận pháp đó, vì ông ta biết đó là trận pháp mà Đại Tế Sư dùng để đối phó với Thủy tổ nền văn minh Thiên Hành.
Hơn nữa nghe giọng điệu của Đại Tế Sư, hình như đối phương từng gặp nền văn minh vũ trụ cấp sáu.
Nền văn minh vũ trụ cấp sáu!
Nghĩ đến đây, Thế Tông cau chặt mày, thật ra ông ta chưa từng tiếp xúc với nền văn minh vũ trụ cấp sáu, nhưng ông ta biết rõ chắc chắn có nền văn minh vũ trụ cấp sáu, hơn nữa Pháp Thần Ác Đạo, Tổ Ác Đạo và Nhất điện chủ từng tiếp xúc với nền văn minh vũ trụ cấp sáu, hay nói cách khác, có khả năng Nhất điện chủ và Tổ Ác Đạo đến từ nền văn minh vũ trụ cấp sáu.
Lúc này, ông ta nghĩ đến người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng, chẳng lẽ hai người này cũng là đến từ nền văn minh vũ trụ cấp sáu?
Thế Tông lắc đầu.
Ông ta không biết hai người đó có phải đến từ nền văn minh vũ trụ cấp sáu hay không, nhưng ông ta biết hai người đó rất mạnh…
Lúc này Vu Đạo Thiên bỗng cười nói: “Thế Tông đại nhân lắc đầu làm gì thế?”, Thế Tông nhìn Vu Đạo Thiên bình tĩnh nói: “Cười nhạo Diệp Quân và nền văn minh Thiên Hành không biết tự lượng sức mình”.
Vu Đạo Thiên bật cười: “Thật ra bây giờ nền văn minh Thiên Hành không yếu như vậy, lần này là nội chiến của họ, nếu không nếu hai vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ và Tịnh Sơ hợp sức, chúng ta cũng sẽ đau đầu”.
Thế Tông gật đầu, ông ta cũng rất sợ sức mạnh của hai người phụ nữ đó, nếu hai người này hợp sức lại khi ở thời kỳ đỉnh cao chắc chắn có thể đánh bại mọi thứ.
Vu Đạo Thiên bỗng nói: “Thế Tông đại nhân, ông từng gặp người phụ nữ váy trắng đó chưa?”
Thế Tông nhìn Vu Đạo Thiên lắc đầu: “Chưa từng gặp”, Vu Đạo Thiên nhíu mày: “Chưa từng gặp ư?”
Thế Tông gật đầu.
Vu Đạo Thiên lặng thinh.
Như ông ta đã nói trước đó, ông ta chưa bao giờ nghĩ Diệp Quân là người đơn giản, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, dù là ở trong thế hệ trẻ của tộc Đại Vu của ông ta cũng là yêu nghiệt đỉnh cấp chứ đừng nói là nền văn minh vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn người đằng sau yêu nghiệt ở cấp bậc này không tầm thường.
Hơn nữa Ác Đạo Minh đã tổn thất nặng nề vì đối đầu với hắn.
Ba vị kiếm tu đó khiến ông ta cảm thấy hơi bất an.
Lúc này Thế Tông bỗng nói: “Tộc trưởng Vu cứ yên tâm”.
Vu Đạo Thiên nhìn Thế Tông: “Thế Tông đại nhân có ý gì?”
Thế Tông bình tĩnh nói: “Thực lực của những người đứng sau Diệp Quân chắc chắn không quá yếu, dù sao có thể bồi dưỡng ra một thiên tài yêu nghiệt như Diệp Quân chắc chắn không phải là điều mà người thường có thể làm được, nhưng dù có mạnh đến đâu thì có thể mạnh được như nền văn minh Thiên Hành và tộc Đại Vu không? Không thể, tuyệt đối không thể”.
Vu Đạo Thiên lặng im một lúc lâu, bật cười: “Cũng đúng”.
Nói xong, ông ta lắc đầu khẽ cười, mình lại cứ lo sầu suy nghĩ.
Cho dù người đằng sau Diệp Quân có mạnh đến đâu, lẽ nào có thể mạnh hơn nền văn minh Thiên Hành và tộc Đại Vu sao?
Chỉ cần không phải là nền văn minh vũ trụ cấp sáu thì một tay cũng có thể tiêu diệt gọn gàng.
Ngay lúc này tinh hà ở đằng xa bỗng sôi trào.
Vu Đạo Thiên không suy nghĩ nữa, ngẩng đầu nhìn tận cuối tinh hà, một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ đó.
Chính là Tịnh Sơ.