Linh khí đất trời nơi đây dày đặc, bởi vậy không đến bao lâu sau, trong thân thể của hắn đã chứa đựng không ít linh khí, mà cùng lúc đó, các vết thương cũng đang khép miệng nhanh chóng.
Không thể không nói, cơ thể này ban đầu bị thương thật sự khá nặng, gân cốt suýt nữa đã bị chặt đứt, cũng may hắn có luyện thể tu, nếu không thân thể này e là đã không thể hồi phục trong vòng mấy tháng tới.
Đúng là thật sự quá thảm!
Qua một đêm được linh khí tẩm bổ cơ thể, nội thương đã khôi phục được bảy tám phần, không chỉ thế, hắn còn tích trữ không ít linh khí trong người, có những linh khí này thì hắn sẽ làm được rất rất nhiều chuyện.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bước vào, là Chu Nghiên.
Chu Nghiên bưng một hộp thuốc trong tay.
Sau khi đi vào, bà ta đến cạnh Diệp Quân rồi đặt hộp thuốc xuống, ra vẻ quan tâm nói: "Nhiên nhi đã khá hơn chút nào chưa?"
Diệp Quân chậm rãi ngồi dậy, cười đáp: "Nơi này không có ai cả, không cần phải diễn".
Nụ cười trên mặt Chu Nghiên dần biến mất, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Muốn đánh chết ta đúng không?"
Chu Nghiên nói: "Quả nhiên là ngươi đang giả bộ".
Diệp Quân cười nói: "Chúng ta giống nhau cả mà?"
Chu Nghiên nhìn chằm chằm hắn, bỗng bà ta bật cười: "Ngươi nghĩ ngươi giả ngu như vậy là có thể sống được? Ta nói cho ngươi biết, ta có hàng trăm cách để giết ngươi".
Diệp Quân lạnh nhạt nói: "Bây giờ bà ra tay với ta thì xử lý phía bên cha ta thế nào?"
Khóe miệng Chu Nghiên hơi cong lên: "Ai bảo là ta sẽ giết ngươi?"
Diệp Quân khẽ nhíu mày.
Lúc này, Chu Nghiên đột nhiên xé cổ áo của mình, lộ ra mảng da thịt trắng toát ở bên trong...
Thấy cảnh này, Diệp Quân bỗng sững người: "Bà dám chơi như vậy à??"
Chu Nghiên nở nụ cười xinh đẹp: "Nếu để phụ thân ngươi biết ngươi dám động tay động chân với ta, ngươi biết ăn nói thế nào? Người Hạo tộc sẽ nghĩ thế nào?"
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy bà cởi đi".
Chu Nghiên híp mắt lại.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào ngực bà ta: "Cởi đi! Cởi nhiều hơn đi!"
Sắc mặt Chu Nghiên đột nhiên trở nên hơi khó coi.
Diệp Quân đột nhiên sấn tới lột phăng quần áo của bà ta xuống, trong chớp mắt, toàn thân bà ta đã lồ lộ ra.
"Á!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng.
Không phải là của Chu Nghiên, mà là của Diệp Quân, chỉ thấy hắn rướn cổ lên hét thất thanh.
Tiếng kêu lập tức đánh thức hạ nhân ở sát vách, chẳng mấy chốc đã có người lao vào, khi thấy tình cảnh trước mắt thì ai nấy đều sững người.
Chu Nghiên cũng sững sốt.
Không khí chợt lắng đọng lại.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Chu Nghiên đã vội vã kéo lại quần áo của mình, bà ta "sợ hãi" nhìn Diệp Quân: "Sao... sao con có thể làm vậy với di nương? Con..."
Nói xong, bà ta lập tức ôm mặt bật khóc.
Xung quanh, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Quân.