Vì khi tiếp xúc với Diệp An, cô ta phát hiện Diệp An là một người rất đơn thuần, không hề có tính toán với bất kỳ ai, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, không gò bó. Nhưng Hách Liên Kỳ thì khác, cô ta làm gì cũng phải suy nghĩ đến lợi ích của gia tộc.
Đúng lúc này, Hách Liên Kỳ chợt ý thức được điều gì đó. Cô ta đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó phải nhíu mày, vì xung quanh quán đã có khá nhiều khí thức thần bí.
Đến rồi!
Hách Liên Kỳ sa sầm mặt, sau đó vội lấy một lá bùa truyền tin ra bóp nát: “Diệp An, đệ đệ cô đang gặp nguy hiểm, mau đến đi!”
Nhưng không hề có hồi âm!
Hách Liên Kỳ lại gửi thêm vài lá bùa nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
Hách Liên Kỳ đen mặt: “Hai người này có đúng là tỷ đệ ruột không vậy?”
Đúng lúc này, có một ông lão chầm chậm đi về phía quán rượu. Có hai người đi theo ông ta, một trong số đó chính là Kim Nguyên, người còn lại thì là Thức Kiếm Tiên.
Trong đại điện.
Hách Liên Kỳ ngồi ở chủ vị, ngồi đối diện cô ta là một ông lão, sau lưng ông lão kia là Kim Nguyên và Thức Kiếm Tiên.
Hách Liên Kỳ cười nòi: “Hóa ra là Cố Lão.”
Cố Lão!
Phó đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần đồng thời cũng là người đứng vị trí sứ hai trong binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần.
Cố Lão nhìn chằm chằm Hách Liên Kỳ, “Hách Liên Kỳ, cô không có tư cách nói chuyện với lão phu, bảo cha cô ra nói đi.”
Nói xong, ông ta từ từ nhắm mắt lại.
Sắc mặt Hách Liên Kỳ trở nên lạnh lùng. Đúng lúc đó có một ông lão khác đột nhiên bước vào đại điện. Người tới là Hách Liên Vũ, cũng chính là cha của Hách Liên Kỳ.
Thấy Hách Liên Vũ đến, Hách Liên Kỳ đứng dậy hành lễ với ông ta: “Cha.”
Hách Liên Vũ khẽ gật đầu sau đó nhìn sang phía Cố Lão: “Nói chuyện với ngươi? Ta cảm thấy ngươi chưa đủ tư cách đâu, bảo đoàn trưởng của các ngươi tới đi.”
Khóe miệng Hách Liên Kỳ hơi nhếch lên.
Nghe thấy lời Hách Liên Vũ nói, cặp mắt của Cố Lão híp lại.
Mà ở sau lưng ông ta, Thức Kiếm Tiên đang vung kiếm hướng về phía trước, một luồng kiếm khí vô hình bao lấy cả tòa đại điện.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng khí tức thần bí bỗng khóa Thức Kiếm Tiên lại.
Mắt Thức Kiếm Tiên híp lại, quay đầu nhìn về phía cửa. Nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng dựa người vào cửa. Miệng người đàn ông đấy ngậm một cây cỏ dại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm gã.
Thức Kiếm Tiên hô lên: "Hách Liên Phu!"
Hách Liên Phu!
Lời vừa dứt, mặt Cố Lão biến sắc.
Vị này cũng không phải người bình thường, vài năm trước ông ta từng là sự tồn tại khủng khiếp đứng thứ sáu trong bảng Cửu Châu.
Người có thể vào tới hạng mười đều là yêu nghiệt trong số yêu nghiệt, năm đó thành tích tốt nhất của Thức Kiếm Tiên cũng chỉ mới dừng ở mười ba.
Sắc mặt Thức Kiếm Tiên cứng lại, gã cũng từng tham gia thi tài ở bảng Cửu Châu nên dĩ nhiên cũng hiểu người có thể bước vào hạng mười trở lên kinh khủng cỡ nào. Càng không cần phải nói vị Hách Liên Phu trước mặt này đã đánh tới vị trí thứ sáu trên bảng Cửu Châu.
Cố Lão nhìn Hách Liên Phu sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hách Liên Vũ, "Vũ gia chủ, các ngươi muốn bảo vệ tên Diệp Quân kia thật sao?"
Hách Liên Vũ xua tay: "Diệp Quân là ai, ta không biết. Thứ ta khó chịu là thái độ của các ngươi, vừa vào đã ra vẻ cao ngạo, người ngoài nhìn vào khéo còn tưởng nhà họ Hách Liên ta sợ binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần của các ngươi!"
Sắc mặt Cố Lão trầm xuống, ông ta định nói gì đó thì Hách Liên Vũ tiếp tục nói: "Đừng nói nhảm, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, bảo đoàn trưởng của các ngươi tới đi."
Sắc mặt Cố Lão tái xanh vì tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Hách Liên Vũ, ánh mắt tà ác.