Diệp Quân đáp: “Thành Đa Nguyên”.
Kỳ Chủ nhíu mày: “Thành Đa Nguyên?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Kỳ Chủ ngồi dậy, như cảm nhận được gì đó, cô ta đưa tay lên sờ trán mình: “Chỉ là phong ấn…”
Diệp Quân gật đầu: “Cô bị một đạo kim quang phong ấn rồi”.
Kỳ Chủ im lặng một lúc rồi xuống giường đi ra sân, ngẩng đầu nhìn lên nơi sâu trong tinh không.
Diệp Quân đi đến bên cạnh Kỳ Chủ, hỏi: “Sao vậy?”
Im lặng một lúc, Kỳ Chủ nói: “Chắc chúng ta đã đến nơi Đa Nguyên Đạo Đế trong truyền thuyết được sinh ra”.
Diệp Quân hỏi: “Là vị Đa Nguyên Đạo Đế đã từng hợp nhất dòng thời gian của vô số vũ trụ ư?”
Kỳ Chủ gật đầu: “Dòng thời gian của vũ trụ năm đó rất hỗn loạn, ông ta đã tự hợp nhất tất cả các dòng thời gian lại, hợp nhất nhiều vũ trụ làm một, cũng chính là vũ trụ Đa Nguyên hiện tại…”
Nói rồi cô ta lại sờ lên ấn trên trán: “Cả vũ trụ Đa Nguyên cũng chỉ có ông ta mới có thực lực tạm thời phong ấn sức mạnh của ta thoi”.
Diệp Quân trầm giọng: “Ý cô là Đa Nguyên Đạo Đế đang ẩn trong bóng tối?”
Kỳ Chủ nhẹ nhàng nói: “Có lẽ không phải bản thể’.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này có một nhóm người đột nhiên đi tới.
Đi đầu là ông lão hút thuốc lúc nãy, sau lưng ông ta có mấy người trẻ tuổi để trần cánh tay, mấy người đó rất lưu manh thô bỉ, khi nhìn thấy Kỳ Chủ, ánh mắt bọn chúng sáng lên, nở nụ cười dâm đãng.
Thấy ông lão kia dẫn một nhóm người tới, vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên.
Ông lão tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Hắn có tinh thạch của người tu hành bên ngoài, rất nhiều, rất nhiều…”
Nghe ông lão nói thế, mấy thanh niên lưu manh kia đều đi về phía Diệp Quân và Kỳ Chủ, Kỳ Chủ lui về phía sau Diệp Quân.
Diệp Quân quay đầu nhìn Kỳ Chủ, Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta bị ông ta theo dõi sát sao rồi, không thể ra tay được”.
Diệp Quân hơi cạn lời, hắn nhìn mấy thanh niên đó, tên cầm đầu cười hì hì, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã bất chợt xông lên phía trước cho một phát tát.
Chát!
Thanh niên đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Quân tát bay ra ngoài, đập mạnh lên một tảng đá, đầu nổ tung như quả dưa hấu, máu bắn tung toé...
Thấy hành động này của Diệp Quân, đám người đều sững sờ.
Diệp Quân nhìn mấy thanh niên còn lại, bọn chúng đều sợ vỡ mật, quay lưng bỏ chạy, mà Diệp Quân cũng xông ra ngoài.
Rất nhanh, toàn bộ mấy tên thanh niên đều bị Diệp Quân đánh chết.
Chỉ còn lại ông lão kia.
Ông lão đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Quân, run rẩy nói: “Thiếu hiệp… tha mạng”.
Diệp Quân nhìn ông lão đang quỳ trước mặt định lên tiếng thì đột nhiên hắn bước nhanh ra ngoài thôn, lúc này trước mặt hắn cách đó không xa có một thi thể.
Chính là thi thể của người phụ nữ trung niên kia!
Thấy cảnh này, đôi mắt Diệp Quân đỏ lên như máu: “Tháp gia, ông nội ta đã đúng…”
Mà trong tinh không xa xôi, ở một chỗ nào đó, một người đàn ông áo xanh bỗng dừng lại, giây tiếp theo ông ta bật cười lớn tiếng: “Không hổ là cháu trai của ta…”
Nói rồi ông ta nhìn về nơi xa, cười to: “Dao huynh, ta có cháu trai, còn huynh thì không có, ha ha ha…”
Tiêu Dao Kiếm Tu: “???”
Trước thôn.
Diệp Quân nhìn thi thể người phụ nữ ấy, hai mắt đỏ ngầu như máu, toàn thân đấy sát khí.
Hắn biết mình đã phạm sai lầm.
Ngay từ đầu hắn đã biết ông lão đó có ác ý cực mạnh, nhưng hắn không để ý, bởi vì hắn biết người ở đây đều không có tu vi, không thể làm hại được hắn. Nhưng hắn không ngờ là sự không để ý của mình lúc ấy lại gây ra cái chết cho người vô tội.