Diệp Quân gật đầu, “Vậy sau này cô phụ trách nơi này”.
Nhìn thấy Diệp Quân đồng ý, trong lòng Mục Khoản thở phào một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Viện trưởng, hiện tại thư viện đã dần dần đi vào nề nếp, tiếp theo là phát triển ổn định, còn có rất nhiều người muốn gia nhập vào thư viện, hiện tại bên ngoài mỗi ngày đều quá tải, chúng ta nhận người bắt buộc nghiêm khắc tuyển chọn hoặc là phân viện”.
Diệp Quân gật đầu, “Tạm thời không thể phân viện, hiện tại phân viện, chúng ta quản lý không nổi, có thể mở rộng nhưng đương nhiên, phải kiểm soát một chút”. Đến, cũng không để cho bọn họ ngay lập tức gia nhập vào thư viện Quan Huyên...”
Mục Khoản nghi ngờ nói: “Vậy Quân Đế tại sao lại vội vàng như vậy, lẽ nào...”
Nói đến đây, vẻ mặt cô ta đột nhiên biến sắc, “Có kẻ địch?”
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái váy đỏ đến từ Cựu Thổ, hơn nữa, thái độ còn không thân thiện chút nào, chuyện ở đây chắc chắc không thể giấu được, cho nên, hắn bắt buộc trong thời gian ngắn hợp nhất sức mạnh đỉnh cao của cả Thập Hoang và vùng đất cổ hoang, đương nhiên, hắn vẫn còn một mục đích quan trọng...
Mục Khoản trầm giọng nói: “Quân Đế, chuyện khác ta không hiểu, nhưng quan điểm của ta chính là trật tự có trình tự, từ đầu đến cuối không thể vội vàng được, chúng ta phải xem xét nó từ từ, nhưng nhìn trước mắt, độ phổ biến của Quan Huyên Pháp và hàng loạt chính sách do chúng ra đặt ra đều vô cùng tốt, bên dưới phản ánh rất tốt, nhưng nếu như làm quá hấp tấp, ta sợ sẽ phản tác dụng, đó là quan điểm của riêng ta”.
Diệp Quân liếc nhìn Mục Khoản, khẽ gật đầu, “Đây là quan điểm lão luyện thành thục, cô làm tốt những việc ở bên dưới, việc bên trên ta sẽ xử lý”.
Nói xong, hắn đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một tia đế nguyên chậm rãi bay tới trước mặt Mục Khoản.
Lúc này, tất cả những người đang làm việc trong điện đều dừng lại, đều nhìn Diệp Quân và Mục Khoản, hai mắt trợn to, không thể tin được nhìn về phía xa nơi Diệp Quân và Mục Khoản, theo sát phía sau là đố kỵ, ghen ghét không hề nao núng.
Mục Khoản cũng giật mình đứng im tại chỗ, rõ ràng không nghĩ đến Diệp Quân đột nhiên ban cho một tia đế nguyên.
Diệp Quân nói: “Nhận đi”.
Mục Khoản hai tay nắm chặt, giống như đang đấu tranh, cô ta hít sâu một hơi, sau đó nói: “Quân Đế, ta không thể nhận”.
Diệp Quân có chút nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn Mục Khoản, Mục Khoản nghiêm túc nói: “Quân Đế, ngài không thể làm như vậy”.
Diệp Quân ngày càng nghi ngờ.
Mục Khoản nhìn thẳng về phía Diệp Quân, do dự ở trong mắt lúc trước đã biến mất, thay vào đó là kiên quyết nói: “Xin hỏi Quân Đế, vì sao ngài lại ban cho ta đế nguyên?"
Diệp Quân nói: “Cô làm việc khá tốt”.
Mục Sóc lắc đầu, “Quân Đế, tha thứ cho thuộc hạ to gan, thưởng phạt phải rõ ràng, ngài nói ta làm việc khá tốt, nhưng ở đây có ba mươi sáu người, bọn họ đều làm việc chăm chỉ, không thua kém gì so với ta, nếu Quân Đế chỉ khen thưởng ta thì bọn họ nghĩ thế nào?”
Diệp Quân nhìn Mục Khoản, không nói gì.
Mục Sóc tiếp tục nói: “Hơn nữa, những việc ta làm tuy rằng rườm rà và vất vả, nhưng còn lâu mới đáng giá một tia đế nguyên, nếu ban thưởng như thế này, sẽ khiến rất nhiều người sinh ra cảm giác may mắn, cho rằng chỉ cần khiến cho người vui vẻ thì có thể đạt được đế nguyên...... Bằng cách này, ai còn nghiêm túc làm việc? Thói quen xấu trong quan trường chính là phỏng đoán và xu nịnh, điều này tuyệt đối không được phép xảy ra...” Nói đến đây, giọng nói của cô ta đã bắt đầu run rẩy, nhưng cô ta vẫn lấy hết dũng khí nói: “Sau khi thư viện được thành lập, ngoài Quan Huyên Pháp ra, còn có quy tắc, quy định và quy củ, cho dù là thưởng hay là phạt, viện trưởng nên lấy thân mình làm gương và tuân theo các quy tắc và chế độ, thay vì tùy ý làm bất cứ điều gì mình muốn”.
Trên đầu cô ta, mồ hôi lạnh xuất hiện, hai tay trong ống tay áo cũng nắm chặt vào nhau.
Cô ta chỉ tiếp xúc với Diệp Quân một thời gian ngắn, thực sự không hề hiểu rõ tính cách của Diệp Quân, nói những lời này, không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.
Sở dĩ cô ta dám nói ra điều này là vì khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời đi, trong thư có nói với cô ta rằng: Hắn đôi khi hơi trẻ con, nhưng hắn vẫn rất độ lượng, ngươi càng thành thật và thẳng thắn với hắn thì hắn càng vui vẻ, và tất nhiên sẽ càng trọng dụng ngươi, ngược lại, nếu ngươi cố suy đoán nịnh nọt hắn, cho dù lúc đó ngươi khiến hắn mê muội, nhưng đợi hắn hồi thần, hắn sẽ tránh xa ngươi, tiếp xúc với hắn, đừng giở trò tự cho là thông minh, và đừng sợ hắn, trực tiếp thẳng thắn là tốt nhất, là cái gì sẽ là cái đó.
Nghe được những lời của Mục Khoản, những người còn lại trong điện đều có chút khó tin nhìn Mục Khoản, bọn họ không ngờ rằng Mục Khoản lại dám nói chuyện với Diệp Quân như vậy, hơn nữa ngay cả đế nguyên cũng từ chối.