“Ngu dốt!”
Tần nương nương tức giận mắng: “Từ xưa đến nay, kẻ thất bại sẽ có con đường thế nào? Thiên bẩm của con tốt như vậy, nếu đại ca con lên kế vị thì nó có tha cho con không? Sao con dốt thế hả!”
Thiên Thần bình tĩnh nói: “Nhưng lúc đó bảo con ngoảnh mặt làm ngơ thì con chịu”.
Tần nương nương tức muốn hộc máu, nhưng vẫn cố nhịn rồi hít sâu một hơi, ngồi xuống. Sau một hồi lâu im lặng, bà ta lắc đầu nói: “Con trọng tình nghĩa thì mẹ có thể hiểu, cũng không coi đó là việc làm sai trái. Nhưng con có từng nghĩ mình không chỉ có một mình, mà còn vô vàn các thế gia và tông phái ủng hộ phía sau không? Mọi việc làm của con không chỉ mang hoạ đến cho con mà còn mang hoạ diệt môn cho những người đi theo con nữa đó”.
Thiên Thần gật đầu: “Con biết, nhưng mẹ à, con muốn được sống là chính mình”.
Tần nương nương: “Thế còn còn muốn làm hoàng đế không?”
Thiên Thần: “Hai chuyện này không liên quan, ai bảo làm hoàng đế thì không được trọng tình nghĩa”.
Tần nương nương thở dài một hơi: “Con ngốc, từ xưa đến nay có ai làm hoàng đế mà không xuống tay thâm độc chứ? Có ai không coi lợi ích lên hàng đầu đâu? Con với hắn mới gặp nhau có mấy lần mà con đã coi trọng hắn như vậy, như thế không phải trọng tình nghĩa đâu, là ngu xuẩn đấy!”
Thiên Thần cúi đầu nói: “Mẹ, con hiểu. Nhưng con không thể làm chuyện bán đứng bạn bè được. Con muốn làm hoàng đế, thậm chí vượt qua tổ tiên và làm một vị hoàng đế tốt nhất. Nhưng con không thể làm những chuyện vô lương tâm được”.
Tần nương nương nhìn ra ngoài rồi nói: “Thế con đã chuẩn bị trước tâm lý đón nhận những hậu quả mà mình gây ra chưa?”
Thiên Thần đang định lên tiếng thì bỗng có một ông lão xuất hiện ở bên ngoài, ông ta hành lễ rồi nói: “Nương nương, điện hạ, bệ hạ triệu hai người vào cung”.
Triệu vào cung.
Tần nương nương: “Nhanh thật đấy!”
Nói rồi, bà ta đi tới cạnh Thiên Thần rồi nắm lấy tay gã: “Dù có chuyện gì thì mẹ vẫn mãi bên cạnh con”.
Thiên Thần: “Vâng”.
Hai mẹ con cùng đi ra ngoài.
Hoàng triều.
Các nhân vật nòng cốt đều đang có mặt ở đây.
Người ở ghế rồng là một người đàn ông trung niên mặc long bào, nhưng không đội mũ vua, người này có ánh mắt thâm trầm, cùng khí thế phi phàm.
Đây chính là hoàng đế Thiên Tông của vương triều Thiên Mộ. Bùi thần hầu cũng đang ở đây, nhưng cô ta không đứng mà ngồi, phía sau cô ta chính là Việt điện sử với vẻ mặt vô cùng u ám.
Thiên Hình đứng đầu ở hàng phía dưới bên trái, gã đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đúng lúc này, Tần nương nương và Thiên Thần đã đi vào đại điện, mọi người lập tức nhìn về phía họ.
Thiên Thần hành lễ với Thiên Tông: “Tham kiến phụ hoàng”.
Thiên Tông lạnh lùng nhìn gã: “Con làm trái tổ pháp, tự ý dẫn tội dân rời khỏi Biên Hoang, biết rõ người đó đang bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã nhưng vẫn giúp hắn, thậm chí còn ra tay với cận vệ hoàng gia, rốt cuộc con đang nghĩ gì thế hả?”
Giọng nói của ông ta rất bình tĩnh, nhưng lại có uy thế vô hình, khiến bầu không khí trong điện chợt căng thẳng.
Thiên Thần hành lễ nói: “Thưa phụ hoàng, Diệp huynh không phải tội dân, con dẫn huynh ấy đi không hề vi phạm tổ pháp. Tiếp nữa, huynh ấy là một thiên tài, tuổi tác ngang con nhưng có thể chém chết mấy cường giả cảnh giới Thần Tổ bằng một kiếm. Phụ hoàng, một thiên tài như vậy không phải người bình thường, chắc hẳn có lai lịch lớn, con giúp huynh ấy tháo chạy vừa vì tư cũng vừa vì công”.
“Vì công ư?”
Kê Tướng ngắt lời Thiên Thần: “Cửu điện hạ vì công gì thế?”
Thiên Thần: “Nếu Diệp huynh bị vương triều chúng ta hại chết thì chúng ta sẽ gặp hoạ lớn”.
“Ha ha!”
Kê Tướng bật cười nói: “Cửu điện hạ có biết mình đang nói gì không?”
Bá quan trong triều đều lắc đầu, có người cười cợt, có người thoáng thất vọng, nhưng cũng có người đứng ra. Đó là một ông lão, ông ấy hành lễ rồi nói: “Bệ hạ, lời Cửu điện hạ nói cũng có lý. Cậu thanh niên ấy còn trẻ như vậy nhưng thực lực đã quá mạnh, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu vương triều ta giết cậu ấy thì khéo sẽ gây tranh đấu giữa hai thế lực mất”.
Các đại quan ủng hộ Thiên Thần cũng vội hùa theo.