Lúc này Diệp Quân tiếp tục tu luyện trong phòng tu luyện của Nam Tiêu.
Bây giờ hắn đã có thể kéo dài thời gian khoảng gấp ba lần, đây đã là sự tiến bộ cực lớn với hắn rồi.
Phải biết rằng thời không hắn kéo dài hiện giờ là do bản thân hắn tạo ra.
Hắn cũng từng thử, nếu hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên để tăng thời không trong Tiểu Tháp, thì đó sẽ không phải là trì hoãn mà có thể ngăn cấm thời gian.
Ngăn cấm hoàn toàn thời gian của một khu vực.
Đây đúng thật là nghịch thiên.
Đương nhiên, đây là một con át chủ bài của hắn, hắn có thể sử dụng nó vào thời khắc mấu chốt, trọng tâm thực sự của hắn vẫn là thời không mà hắn tạo ra, hắn phát hiện, nếu sử dụng kiếm Thanh Huyên, hắn cũng có thể cấm chế thời gian trong thời không nào đó, nhưng chỉ có thể kéo dài trong chốc lát, không bằng thời không trong Tiểu Tháp…
Không chỉ tu luyện thời không của mình, hắn còn đang nghiên cứu các cảnh giới tu luyện của nền văn minh Thần Minh này. Thật ra, nền văn minh Thần Minh và Đạo Trật Tự của hắn có hiệu quả như nhau, hắn cũng có thể học hỏi từ đó.
Nói chung trong khoảng thời gian này hắn đã thu hoạch được rất nhiều, hiện tại hắn muốn tìm một vị Chủ Thần để thực chiến, đáng tiếc là không có cơ hội này.
Hắn cũng có dự tính của mình, tiếp tục học hỏi ở đây một thời gian, sau đó quay về vũ trụ Quan Huyên gây dựng sự nghiệp của mình.
Đối với hắn, nền văn minh Thần Minh giống như một tấm gương, hắn có thể tìm điểm mạnh của người khác để học hỏi, đồng thời tìm ra khuyết điểm của bản thân để tránh đi chệch hướng.
Nửa tháng trôi qua.
Hôm nay, Tang Mi bỗng chạy đến phòng tu luyện, tìm thấy Diệp Quân đang tu luyện, lúc Diệp Quân đang lên tiếng thì cô ta đã kéo hắn rời khỏi phòng tu luyện…
Tang Mi kéo Diệp Quân đến khu ổ chuột, lúc này khu ổ chuột đã náo nhiệt, đông vui hơn trước, so với trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều, xung quanh có rất nhiều người ăn mặc rực rỡ, gương mặt hiện lên vẻ nịnh nọt.
Diệp Quân nhận thấy ngoài rất nhiều người từ bên ngoài đến, còn có rất nhiều cường giả của Chúng Thần Điện, những cường giả Chúng Thần Điện đang tuần tra trên đường phố.
Tang Mi đưa Diệp Quân đến nhà Tiểu Nhiễm, lúc này trong nhà Tiểu Nhiễm rất náo nhiệt, một nhóm người mang quà tới, liên tục lấy lòng hai cha con Tiểu Nhiễm.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân và Tang Mi, Tiểu Nhiễm vội chạy đến như nhìn thấy vị cứu tinh, cô bé chạy đến cạnh Tang Mi, nắm lấy tay Tang Mi, hưng phấn nói: “Tang tỷ…”
Tang Mi mỉm cười xoa đầu cô bé, sau đó nhìn đám người ở đằng xa: “Có phải bọn họ đều muốn mua nhà của muội không?”
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Đúng thế, muội… muội và cha không biết phải làm thế nào…”
Tang Mi nhìn đám người đó, lúc này mấy người đó cũng đang nhìn Tang Mi, ánh mắt họ hiện lên vẻ đề phòng, họ nghĩ Diệp Quân và Tang Mi cũng đến mua nhà.
Sau khi Tang Mi và Diệp Quân đuổi những người đó đi, trong nhà chỉ còn lại bốn người, cha Tiểu Nhiễm hơi hoang mang nói: “Chuyện này… Sao đột nhiên lại thành như vậy”.
Y ngơ ngác không hiểu.
Tiểu Nhiễm kéo tay Tang Mi, khẽ hỏi: “Tang tỷ, là vì tỷ sao?”
Tang Mi cười nói: “Không phải đâu, mà là vì người khác”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân.
Cha Tiểu Nhiễm bỗng hỏi: “Tang cô nương, giá mà những người đó đưa ra rất cao… Bọn ta cũng không biết phải làm sao… Cô có thể cho bọn ta ý kiến không?”
Tang Mi nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tiểu kiếm tu, ngươi cho họ ý kiến đi”.