Khó khăn lắm mới tìm được một phiếu cơm dài hạn, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế?
Thấy Bát Uyển không nói gì, Diệp Quân lại nói: “Bát Uyển, phía trước rất nguy hiểm!”
Bát Uyển nhìn hắn: “Ta có thể giúp ngươi đánh nhau!”
Diệp Quân im lặng, hắn thật sự không muốn Bát Uyển bị cuốn vào vòng xoáy này.
Bát Uyển cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có phải ngươi cũng chê ta ăn nhiều không? Sau này mỗi ngày ta sẽ ăn ít đi hai miếng, được chứ?”
Diệp Quân đen mặt, một lát sau, hắn nhìn Bát Uyển, nhẹ giọng nói: “Ta biết cô muốn giúp ta, nhưng chuyến đi này rất nguy hiểm!”
Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng đối phương đi theo mình chỉ vì cơm!
Cô nhóc này thích ăn cơm, khá ngây thơ, nhưng cô ấy đâu có ngu!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Bát Uyển im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi cùng ta về đi, được không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Đến cũng đến rồi!
Cứ thế mà về ư?
Đùa à!
Bát Uyển nhìn Diệp Quân: “Vậy ta đi cùng ngươi!”
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Bát Uyển, chuyến đi này có thể sẽ chết đấy!”
Bát Uyển bình tĩnh đáp: “Ờ!”
Diệp Quân cạn lời.
Thái độ này của cô là sao?
Diệp Quân còn muốn nói gì đó thì giọng nói bí ẩn chợt cất lời: “Tiểu tử, ta biết ngươi không muốn nàng bị cuốn vào vũng nước đục này, nhưng ta có thể cho ngươi biết, nàng khá đặc biệt, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Khá đặc biệt!
Diệp Quân nhìn Bát Uyển, hắn chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy chúng ta đi cùng nhau!”
Bát Uyển cười tươi: “Được!”
Diệp Quân cười hỏi: “Cô có thể đánh nhau với mấy người?”
Bát Uyển nghiêm túc đáp: “Nếu ăn no, ta muốn đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu!”
Diệp Quân hơi đau đầu.
Rốt cuộc cô phải ăn bao nhiêu mới tính là no?
Lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, Diệp Quân không suy nghĩ linh tinh nữa, hắn biết là đã đến nơi rồi.
Diệp Quân kéo Bát Uyển lại, ngay sau đó, hai người cùng xuyên qua tia sáng trắng. Khi mở mắt lần nữa, bọn họ đã ở trong một cánh đồng hoang vu!