Kỳ Chủ gật đầu: “Đúng, càng tu luyện lên càng sẽ càng không để ý đến sinh mệnh. Rất nhiều lúc, chúng ta đều dùng thân phận là thần để nhìn những sinh linh yếu hơn chúng ta bên dưới. Thật ra khá giống cảm giác loài người đối mặt với loài kiến, kiến cũng là sinh linh, nhưng con người giẫm chết nó có cảm thấy áy náy hổ thẹn không? Chết mấy trăm con kiến, loài người có buồn vì nó không?”
Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân cười nhẹ: “Vậy nên ta mới nói ta ngưỡng mộ cậu, bởi vì cậu bây giờ vẫn còn tình cảm, có thể không cần quá lý trí. Mà chúng ta, thật ra rất nhiều lúc giống như một cỗ máy tu luyện, ngoài Đại Đạo thì vẫn là Đại Đạo. Giống như thiếu niên đau khổ nhìn thấy trước đó, ta có thể hiểu được nỗi đau của cậu ấy, nhưng ta không thể cảm nhận được tâm trạng ấy, bởi vì trong mắt ta, họ không phải người tu luyện thì cuối cùng đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn thôi…”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô có người hay việc mình quan tâm không?”
Kỳ Chủ lắc đầu: “Không có ai cần quan tâm, nhưng có chuyện cần quan tâm, chẳng hạn như ta muốn đột phá giới hạn hiện tại, đến với cấp độ cao hơn”.
Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”
Kỳ Chủ cười duyên dáng: “Sau đó lại đột phá tiếp”.
Diệp Quân cười: “Thật ra cũng không có gì không tốt cả”.
Kỳ Chủ cười nhẹ, cô ta thuận thế nằm xuống luôn, đường cong bốc lửa lập tức lộ ra.
Cô ta gối tay sau đầu, nhìn sao trên trời nhẹ nhàng nói: “Đối với ta, sống và Đại Đạo là quan trọng nhất, ngoài ra những thứ khác đều không quan trọng…”
Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, không nói gì.
Kỳ Chủ đột nhiên cười hỏi: “Có phải ta rất ích kỷ không?”
Diệp Quân cười: “Mỗi người đều có lựa chọn của mình, ta không có quyền phán xét lựa chọn của người khác”.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười bảo: “Nghỉ ngơi một lúc đi, sáng mai chúng ta đến nơi Đa Nguyên Đạo Đế từng ở xem sao”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô biết nơi ở của ông ta à?”
Kỳ Chủ đang định lên tiếng thì Diệp Quân lại nói: “Ta nên đoán được từ sớm rằng với thực lực của cô, nếu cô không muốn vào thì cánh cửa đá đó không thể nào cưỡng ép cô vào dược, cô cố ý vào mới đúng”.
Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta cố ý vào đấy, nhưng ta vẫn đánh giá thấp vị Đa Nguyên Đạo Đế này, không ngờ cấm chế ông ta để lại lại mạnh đến vậy”.
Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắn cũng nằm xuống, hai tay gối đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Cả hai im lặng suốt đêm.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, hai người đã lên đường.
Đương nhiên người dẫn đường là Kỳ Chủ, ước chừng một canh giờ sau, hai người đi vào một dãy núi rộng mênh mông, đường núi không dễ đi, bây giờ cả hai người lại đều đang bị phong cấm tu vi, bởi vậy vô cùng khó khăn.
Hai canh giờ sau, hai người mới ra khỏi dãy núi này, tới một sa mạc, nhìn thấy cát trải dài vô tận, Diệp Quân hơi đau đầu.
Kỳ Chủ lau mồ hôi trên trán, khẽ nói: “Thật nhớ lúc có thể bay được”.
Diệp Quân cười: “Đi thôi”.
Hai người tiếp tục đi.
Khi đến giữa sa mạc, Kỳ Chủ đã rất chật vật, Diệp Quân thì vẫn ổn, bởi tuy tu vi của hắn bị phong ấn, nhưng dù sao cơ thể cũng được tạo thành từ kiếm ý nên thể lực của hắn tốt hơn Kỳ Chủ rất nhiều.
Nhìn Kỳ Chủ yếu ớt, Diệp Quân do dự một chút rồi bảo: “Kỳ cô nương, nếu cô không để ý…”
Kỳ Chủ lập tức nói: “Ta không để ý!”
Diệp Quân: “…”
Cứ như vậy, Diệp Quân cõng cô ta đi tiếp về phía trước.
Kỳ Chủ nằm trên lưng Diệp Quân mỉm cười bảo: “Ta đã không đi nổi từ lâu rồi”.
Diệp Quân nói: “Ta nhìn ra được”.
Kỳ Chủ hỏi: “Vậy sao cậu không cõng ta sớm hơn?”
Mặt Diệp Quân đen sì: “Đây là vấn đề nam nữ mà”.
Kỳ Chủ mỉm cười: “Đều là tu sĩ, cơ thể chỉ là cái vỏ, có gì khác nhau đâu…”
Diệp Quân hỏi: “Thật sự không để ý chút nào à?”
Kỳ Chủ gật đầu: “Không để ý”.