Thím Kiều vừa dọn bàn vừa nói: “Tiểu Cát, bạn của con là nhân vật lớn đấy”.
Phó Cát nhìn thím Kiều: “Mẹ?”
Thím Kiều mỉm cười: “Chỉ là trực giác của mẹ thôi, con có thể được cậu ấy coi trọng là phúc của nhà họ Phó chúng ta. Mẹ không được đọc nhiều sách, nhưng mẹ hiểu một điều, sống trên đời thì phải biết ơn, sau này con phải cố gắng báo đáp người ta, biết chưa?”
Phó Cát gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Nói rồi y nhìn thím Kiều: “Mẹ, chuyện của mẹ và chú… bán thịt, nên tìm thời gian tổ chức đi”.
Thím Kiều hơi giật mình.
Phó Cát nhẹ giọng: “Mấy năm nay nếu không có sự giúp đỡ của chú bán thịt thì chưa chắc mẹ con chúng ta đã có cuộc sống như bây giờ”.
Thím Kiều im lặng cúi đầu, nước mắt tuôn rơi.
Sao bà ấy lại không hiểu tâm ý của người bán chứ?
Nhưng bà không dám, một là sợ Phó Cát chịu tủi thân, hai là không muốn liên lụy người ta, mà lúc đó Phó Cát cũng có chút mâu thuẫn với bán thịt, vậy nên bà mới không dám nghĩ sâu xa chuyện này bao giờ, nhưng bà không ngờ Phó Cát lại nói như vậy…
Phó Cát nhìn ra ngoài cửa, ở đó, chú bán thịt cởi trần đang trốn sau cửa lén nhìn vào bên trong…
Phó Cát cười: “Chú bán thịt, chú vào đi”.
Chú bán thịt do dự một lát rồi mới vào, cười ngượng ngùng: “Tiểu Cát… Ta nghe nói cháu sắp đại diện cho Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu à?”
Phó Cát gật đầu: “Vâng”.
Chú bán thịt lập tức giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại, lợi hại!”
Phó Cát bỗng tiến lên trước mặt ông ấy, lấy ra một lọ đan dược: “Chú bán thịt, đây là đan dược ta mang từ Kiếm Tông về, có thể chữa bệnh thương hàn của chú…”
Chú bán thịt sững sờ tại chỗ, không biết phải làm gì.
Thím Kiều đá ông ấy: “Còn ngây ra đó làm gì?”
Chú bán thịt vội nhận lấy lọ đan dược, tay hơi run: “Tiểu Cát…”
Phó Cát bảo: “Hai người tìm thời gian tổ chức đi”.
bán thịt vẫn hơi ngơ ngác: “Tổ… Tổ chức gì?”
Thím Kiều trừng mắt nhìn chú bán thịt, sau đó nhìn Phó Cát cười: “Không vội, khi nào con tham gia cuộc thi Vạn Châu xong thì chúng ta sẽ tổ chức…”
Phó Cát gật đầu: “Được, khi đó con sẽ đích thân tổ chức cho hai người”.
Thím Kiều càng cười rạng rỡ hơn.
Nhưng chú bán thịt vẫn hơi ngơ ngác…
Sau khi Diệp Quân và Dương Dĩ An rời khỏi nhà Phó Cát, hai người đi trên đường, Dương Dĩ An ăn bánh bao, đang ăn bỗng nhiên cô bé dừng lại.
Diệp Quân nhìn cô bé cười hỏi: “Sao thế?”
Dương Dĩ An ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Hình như bánh bao này ngon hơn trước đây rất nhiều”.
Diệp Quân cắn một miếng bánh bao, cười: “Đúng là ngon hơn rất nhiều”.
Dương Dĩ An cúi đầu, khẽ nói: “Trước đây ta luôn ăn trộm bánh bao của bà ấy là vì ta biết bà ấy sẽ không bao giờ báo qua… Ta… Ta sai rồi…”
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An: “Không phải lỗi của muội, là lỗi của thời đại này, là lỗi của ta”.
Ầm!
Dứt lời, kiếm Trật Tự trong nhẫn không gian của Diệp Quân bỗng rung chuyển dữ dội, trong nhẫn không gian phát ra tiếng kiếm ngân.
Kiếm ý Trật Tự của hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Kiếm Tôn.
Thăng cấp cảnh giới!
Diệp Quân im lặng.