Lúc này, ánh mắt của tất cả cường giả Đông Hoang đều đổ dồn vào Diệp Quân.
Người đứng đầu Đông Hoàng Thú Thần nhìn về phía Diệp Quân, "Ngươi đánh rất giỏi sao? Đừng nói Đông Hoang ta bắt nạt ngươi, nào, đánh với ta! Bổn thần chấp ngươi một tay.”
Vừa nói, ông ta vừa từ từ đưa tay trái ra sau lưng, trong mắt không hề che giấu vẻ khinh thường.
"Ngươi đánh rất giỏi sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên từ trên trời vang lên, ngay sau đó, bầu trời phía sau Diệp Quân, thời không nổ tung, tiếp đó, một đám người chậm rãi đi ra.
Người dẫn đầu là An Nam Tịnh đang mặc áo choàng trắng, bên cạnh bà ấy là Nhị Nha đang ôm Tiểu Bạch, cách Nhị Nha và Tiểu Bạch không xa là Diệp Thanh Thanh, Đồ, Mộ Niệm Niệm đang mặc váy đen…
Còn có... Thanh Khưu mặc váy màu xanh!
Và câu “Ngươi đánh rất giỏi sao?” ' được phát ra từ miệng bà ấy.
Thanh Khưu!
Bà mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, đơn giản, thanh lịch và quyến rũ. Còn tại hiện trường, khi những cường giả Đông Hoang nhìn thấy đám người Thanh Khưu, lông mày nhíu lại, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, bởi vì bọn họ đã cảm nhận được sự đáng sợ của những người này.
Ánh mắt Thú Thần dẫn đầu Đông Hoang rơi vào người Đồ, ông ta đã từng chiến đấu với Đồ trước đây, nhưng Đồ khi đó không phải là bản thể, còn người trước mặt là bản tôn.
Đông Hoang Thú Thần liếc mắt nhìn đám người Thanh Khưu, cười khẽ nói: "Cuối cũng không kiềm chế nổi mà xuất hiện rồi sao? Cũng tốt, vừa hay xử gọn một mẻ, chúng ta khỏi phải đi tìm từng người các ngươi.”
Đồ đi ra, lòng bàn tay bà xòe ra, một đạo kiếm quang rơi xuống lòng bàn tay bà, bà đang định ra tay, nhưng đúng lúc này, Diệp Quân ở một bên đột nhiên nói: “Đồ cô cô, đợi đã. "
Đồ quay đầu lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân lau máu trên khóe miệng, cười toe toét: "Trận chiến hôm nay để con tự mình chiến đấu!" Nghe thấy lời này của Diệp Quân, đám người tại hiện trường đều nhìn về phía Diệp Quân. Đồ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Để tự con làm!" Đồ nhìn hắn, "Con chắc chắn chứ?" Diệp Quân gật đầu. Đồ và mọi người đều im lặng, chỉ có Thanh Khưu là cười. Diệp Quân lại lau máu ở khóe miệng, sau đó nhìn đám người Thanh Khưu, nghiêm túc nói: “Các vị cô cô, mỗi khi con đi đến cuối con đường, đều là các vị cô cô giúp con đi tiếp, lần này, con muốn tự mình bước đi, nếu con vượt qua được chướng ngại vật này chứng tỏ con xứng đáng, nếu không vượt qua được cũng có nghĩa là con đường của con đã đi đến cuối rồi. Một người dựa vào người khác để đi, thì sẽ không thể đi được đến đỉnh núi.”
Trước đây, tuy rằng hắn không chủ động gọi các cô cô giúp đỡ, nhưng khi các cô cô ra tay giúp đỡ, hắn cũng không từ chối. Im lặng và không từ chối, đó thực ra chính là thừa nhận. Kiếm ý mà cô cô váy trắng để lại cho hắn, còn có cái chết của Tang Mi khiến hắn hiểu được, Diệp Quân hắn nên trưởng thành thật sự rồi. Nghe được lời của Diệp Quân, trong mắt đám người An Nam Tịnh thoáng qua một tia ngạc nhiên, lúc này, bọn họ mới thật sự ý thức được, tiểu tử trước mặt khác rồi. Thanh Khưu đột nhiên cười nói: "Tiểu tử, con phải suy nghĩ cho kỹ đấy." Diệp Quân gật đầu, "Thanh Khưu cô cô, con đã nghĩ kỹ rồi."
Thanh Khưu đi tới trước mặt hắn, nhìn một Diệp Quân người đầy máu, bà cúi đầu thở dài, “Cô cô biết áp lực của con rất lớn, cũng muốn thay đổi hiện trạng, đây là chuyện tốt, chúng ta cũng rất vui mừng khi con có suy nghĩ này, nhưng con đường này không phải chỉ một bước là có thể hoàn thành…” Diệp Quân nhìn Thanh Khưu bằng ánh mắt kiên định, "Thanh Khưu cô cô, con biết, con đều hiểu, thật đấy." Sau khi Thanh Khưu nhìn Diệp Quân một lúc, liền mỉm cười nhẹ nhõm, "Được rồi, trận chiến này, con tự mình chiến đấu đi, các cô cô chỉ xem là được rồi."
Nói xong, bà quay đầu liếc nhìn những cường giả của Đông Hoang Thú Thần phía sau, khoảnh khắc này, tất cả cường giả Đông Hoang đều rùng mình lạnh sống lưng. Trong lòng tất cả cường giả Đông hoang đều kinh hãi, người phụ nữ này là thần thánh phương nào? Thanh Khưu lùi sang một bên. Diệp Quân lau máu trên khóe miệng, sau đó đi về phía Đông Hoang Thú Thần, thực lực của Đông Hoang Thú Thần trước mặt chắc chắn còn đáng sợ hơn Quân U, nhưng... vậy thì đã sao?
Diệp Quân cười, sau khi trong lòng không còn xiềng xích gì nữa, hắn thật sự cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Hắn biết cảnh giới và thực lực của mình kém xa vị Thú Thần của Đông Hoang trước mặt, tuy nhiên, đây là kẻ thù của Diệp Quân hắn, là thứ mà Diệp Quân hắn phải đối mặt, cho dù đối thủ có mạnh, trong lòng Diệp Quân cũng không có chút sợ hãi nào! Cái gì là không có địch ý?
Cho dù đối mặt với kẻ thù mạnh cũng phải dám rút kiếm. Cuộc sống chính là vậy, trước những thất bại và đau khổ, nếu không đối mặt trực diện, chỉ sợ hãi một lần thì sẽ sợ hãi cả một đời. Suy nghĩ của Diệp Quân chưa bao giờ thông suốt như vậy, cũng chưa bao giờ thoải mái như vậy, xung quanh hắn, kiếm thế vô địch của hắn điên cuồng dâng trào, kiếm thế vô địch cuồn cuộn quét qua toàn bộ hoang hải, tất cả các cường giả có mặt đều cảm thấy một cảm giác đáng sợ... Kiếm tu trước mặt đã không thể ngăn cản được! Trên vai Nhị Nha, Tiểu Bạch đầy lông hưng phấn nhìn Diệp Quân, đôi chân bé nhỏ của nó vẫy nhanh, không biết đang biểu đạt điều gì. Nhị Nha không còn cười đùa như trước nữa, cô nhìn Diệp Quân ở phía xa, cô ý thức được đứa cháu trai này đã thực sự trưởng thành rồi, cô cũng ý thức được rằng nếu không có chuyện ngoài ý muốn, con đường của đứa cháu trai này sẽ sớm đi được đến cuối. Đám người An Nam Tịnh lúc này cũng có vẻ mặt phức tạp, đương nhiên vẻ vui mừng vẫn nhiều hơn, chẳng bao lâu sau, tiểu tử này thật sự sẽ không còn cần bọn họ bảo vệ nữa, cũng có thể kề vai chiến đấu cùng bọn họ rồi.