Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ váy trắng bật cười khẽ: “Dẻo mép”.
Diệp Quân cười cười, lúc này hắn cũng hơi bất ngờ, bởi vì có đến hai vị cô cô cùng tới một lần.
Bên kia, người phụ nữ áo bào trắng nhìn ông lão mặc áo đạo sĩ, nói: “Nếu thằng nhóc này muốn đấu tay đôi thì hãy để bọn họ đấu đi, ngươi thấy thế nào?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn ngọn lửa trong tay mình, lúc này nó đã mờ đi một chút. Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ khiếp sợ giật mình, vị kiếm tu trước mắt đây còn có thể gây thương tổn cho lửa thần Vĩnh Sinh của ông ta.
Có lẽ mình đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên rồi.
Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn người phụ nữ áo bào trắng cùng người phụ nữ váy trắng, suy tư một lát mới nói: “Nếu hắn đã muốn đánh với một người thì đấu đi”.
Nói đoạn, ông ta nhìn về phía đám Mệnh Vận Đại Đế: “Ai muốn thử?”
Vị Huyền Đế tay cầm trường thương chậm rãi đi ra, ông ta nhìn Diệp Quân, cười khẽ: “Ngươi thì cần gì phải đấu tay đôi? Cứ để hai vị cô cô của ngươi đánh đi, hai người bọn họ cũng có thể bảo đảm được phần nào rằng ngươi có thể rời khỏi đây an toàn”.
Diệp Quân cười bảo: “Không cần khiêu khích bằng ngôn từ, thế này đi, hai ta đánh với nhau một trận, chỉ hai chúng ta, không ai được xen vào, thế nào?”
Huyền Đế nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.
Huyền Đế lại liếc nhìn người phụ nữ váy trắng và người phụ nữ áo bào trắng, cười cười không nói gì.
Diệp Quân hiểu ý đối phương, hắn quay sang hai vị cô cô, nghiêm túc nói: “Thưa hai cô cô, con muốn đấu tay đôi với người này, nếu như con có thua trận thì cũng xin hai cô cô đừng nhúng tay vào”.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân: “Con có chắc không?”
Diệp Quân lại gật đầu xác nhận: “Chắc ạ”.
Người phụ nữ áo bào trắng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Cũng được”.
Diệp Quân lại nhìn về phía Huyền Đế, Huyền Đế cười lớn: “Các vị, nếu lát ta đây thua trận thì cũng xin chớ ra tay, ai xen vào, ta không chỉ không cảm kích mà còn coi kẻ đó là kẻ địch, thù không đội trời chung”.
Nghe vậy, ông lão mặc áo đạo sĩ cùng đám Mệnh Vận Đại Đế đều lùi qua một bên.
Người phụ nữ áo bào trắng cùng với người phụ nữ váy trắng cũng lui ra sau vạn trượng.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân đứng phía xa xa, khẽ nói: “Tên nhóc này cũng cao ngạo ghê đấy”.
Người phụ nữ váy trắng cũng nhìn về phía đó, đáy mắt toát lên nỗi lo lắng, đối với thực lực của Diệp Quân hiện giờ, bà ấy cũng không được rõ, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng sau cùng, bà ấy vẫn lựa chọn gửi niềm tin vào Diệp Quân.
Thiếu niên đó, ánh mắt luôn tràn đầy sự tự tin.
Xa xa, Huyền Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Dám lấy cảnh giới Chí Tiên để khiêu khích Mệnh Vận Đại Đế, không thể không tán thưởng ngươi một câu, rất dũng cảm, khí phách bậc này, dù ở thời đại chúng ta cũng không có nhiều. Ngươi yên tâm, ta đây không định ỷ lớn hiếp nhỏ”.
Nói đoạn, ông ta xòe tay, nhẹ nhàng đè xuống, nháy mắt, cảnh giới của ông ta đã từ Mệnh Vận Đại Đế bị đè xuống cảnh giới Chí Tiên.