Nói rồi, gã cùng A Ông đã hoá thành một tia sáng vàng bay lên trời.
Cảnh tượng này khiến Phạn Thiện phải trợn tròn mắt.
Họ bay thật kìa!
Diệp Quân mỉm cười định nói gì đó, nhưng chợt biến sắc mặt. Sau đó chân trời đã nứt ra, có hai tia sáng vàng rơi xuống một ngọn núi lớn.
Uỳnh!
Ngọn núi khổng lồ kia vỡ tan, bụi bay tung toé.
“Không hay rồi!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chắc chắn là người áo bào đen lúc trước”.
Phạn Thiện thoáng sợ hãi nhìn Diệp Quân: “Làm thế nào bây giờ?”
Diệp Quân nhìn về phía xa thì thấy bụi bay trắng xoá, thành ra không thấy gì cả.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì chợt có luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở phía chân trời. Luồng khí tức ấy xông thẳng về phía nhóm Thiên Thần vừa rơi xuống.
Thấy vậy, hắn nhíu mày rồi nói: “Ta phải đi xem sao mới được”.
Phạn Thiện: “Ta đi cùng ngươi”.
Diệp Quân gật đầu.
Để nha đầu này ở đây một mình thì hắn cũng không yên tâm.
Diệp Quân kéo Phạn Thiện chạy về phía đó.
Hắn biết lúc này mình nên dẫn Phạn Thiện bỏ đi, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng hắn lại thấy làm người thì không nên như vậy.
Nếu hắn thật sự không có chút khả năng nào thì sẽ đi ngay, chứ không gây thêm phiền phức cho người khác.
Song, hắn lại đang có một con át chủ bài.
Đó chính là cố khôi phục tu vi.
Tuy sẽ bị trấn áp, nhưng hắn có thể làm được chút việc trong một khoảng thời gian ngắn.
Đương nhiên, ngay sau đó hắn sẽ bị trấn áp và sống không bằng chết.
Nhưng giờ hắn không nghĩ gì nhiều, mà chỉ hi vọng nhóm Thiên Thần còn sống.
Uỳnh!
Đúng lúc này, một tia sáng vàng chợt lao lên trời từ trong khói bụi. Ngay sau đó, có một tiếng rồng ngâm vang lên.
Diệp Quân vội vàng dừng lại, sau đó ngẩng lên nhìn trời thì thấy có một ảo ảnh cự long màu vàng đang lượn quanh.
Thiên Thần đang đứng vững vàng trên đầu con rồng ấy, xung quanh người gã toả ra long uy cực mạnh.
Người mặc áo bào đen đứng đối diện gã, phía sau còn có ba ảo ảnh khác cũng đang toả ra khí tức uy áp mạnh mẽ.
Diệp Quân ở phía dưới nhìn lên thì cũng biết sơ sơ về thực lực của mấy người này.
Họ đã ở cảnh giới Thần Tổ, nhưng so với mấy vị thần hầu khi trước thì vẫn hơi kém hơn.
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào người mặc áo bào đen và nói: “Các người muốn giữ ta lại ư?”
Người mặc áo bào đen khàn giọng đáp: “Một hoàng tử, hơn nữa còn là hoàng tử có long khí, đương nhiên chúng ta không thể đễ ngươi rời đi dễ dàng rồi”.
Thiên Thần cười mỉa: “Các người mà đủ trình ư?”
Nói rồi, gã nắm chặt tay phải lại, sau đó đã có vô vàn tia sáng màu vàng bắn ra.
Song, nhóm người mặc áo bào đen chợt biến mất tại chỗ.
Tiếp đó, có bốn tia sáng màu đen tấn công Thiên Thần.
Ầm!