Nhạc Liễu nhìn Tông Nạp trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn sống một cuộc sống bình thường, ta không muốn cả đời ở nhà giúp chồng dạy con, nhìn thấy mọi thứ chỉ trong một cái liếc mắt. Ta muốn đi ra ngoài và khám phá..."
Tông Nạp đột nhiên quỳ xuống trước mặt người mặc áo đen, cầu xin, giọng run run nói: "Cao nhân... có thể cho ta đi cùng được không? Ta bằng lòng làm bất cứ điều gì..."
Người áo đen nhìn Tông Nạp đang quỳ gối. Vẻ mặt rất bình tĩnh. Mặc dù người dân trong thị trấn nhỏ này có phúc vận rất tốt, nhưng so sánh với thần sắc Nhạc Liễu mang khí vận Cửu Châu mà nói thì thật sự quá kém.
Không đời nào ông ta lại nhường một chỗ cho một người không đạt được khí vận Cửu Châu!
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của người mặc áo đen, sắc mặt Tông Nạp càng tái nhợt, liên tục dập đầu.
Người áo đen quay đầu nhìn về phía Nhạc Liễu: "Đi thôi."
Nhạc Liễu khẽ gật đầu rồi bước tới trước mặt người đàn ông mặc áo choàng đen, ông ta đưa cô ấy đi.
Tại chỗ, Tông Nạp tiếp tục quỳ lạy không ngừng. Tuy nhiên, dù có đập đầu đến chảy máu, người đàn ông mặc áo choàng đen cũng không thèm nhìn.
Cách đó không xa, trên đường phố, Nhạc Liễu cảm thấy bất an. Đúng lúc đó, người đàn ông mặc áo choàng đen bên cạnh cô ấy đột nhiên nói: "Đừng mềm lòng. Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của cô và người đó sẽ hoàn toàn khác. Cô sẽ gặp được rất nhiều thiên tài thực sự, còn tên đó… Hãy nhớ rằng, những người thuộc các tầng lớp khác nhau ở bên nhau sẽ chỉ mang lại đau khổ vô tận…”
Nhạc Liễu quay đầu nhìn Tông Nạp, người vẫn đang quỳ lạy cách đó không xa. Cô ấy im lặng một lúc rồi rời mắt khỏi Tông Nạp. Ánh mắt cô ấy dần trở nên kiên định...
..
Trên đường phố, Nhạc Liễu và ông lão áo đen đã biến mất, Tông Nạp vẫn đang dập đầu không ngừng, trán bị rách ra, máu chảy ròng ròng.
Lúc này, Diệp Quân đi tới trước mặt Tông Nạp, nói: “Bọn họ đi rồi.”
Tông Nạp dừng lại, nằm trên mặt đất, cơ thể không ngừng co quắp.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng Diệp Quân thở dài: “Nhát kiếm thứ nhất khi lên bờ, chém người thương trước.”
Tiểu Tháp nói: “Người phụ nữ kia có dã tâm rất lớn, không phải tiểu huynh đệ này có thể nắm bắt được.”
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này, Tông Nạp đột nhiên đứng lên, hơi mờ mịt nhìn về phía ngã tư phía xa, nhẹ giọng nói: “Ta vốn tưởng rằng cô ấy sẽ ở lại…”
Diệp Quân nói: “Bây giờ ngươi hối hận không?”
Tống Nạp nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Biết tại sao cô ấy được chọn không? Bởi vì chính ngươi cho cô ấy luồng khí tím kia, đó chính là khí vận Cửu châu, người bên ngoài rất coi trọng điều này.”
Tông Nạp nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy.”
Diệp Quân nói: “Đó vốn là của ngươi.”
Tông Nạp lắc đầu: “Không quan trọng nữa.”
Nói xong, gã quay người rời đi, lúc này gã như bị rút đi linh hồn, giống một cái xác biết đi.
Tiểu Tháp nói: “Chỉ sợ thằng nhóc này lại làm ra chuyện điên rồ.”
Diệp Quân nhìn Tông Nạp đang rời đi: “Loại chuyện này, chỉ có gã tự mình thoát ra.”
Tiểu Tháp nói: “Cũng đúng.”
Diệp Quân trở lại trong viện, đạo sĩ Trương vẫn chưa về, hắn nhìn vào phòng đạo sĩ Trương, sau đó nhẹ giọng nói: “Đạo sĩ kia mỗi ngày đều thần bí, cũng không biết đang làm gì.”
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Diệp Quân xoay người đi tới trước cửa. hắn mở cửa phòng, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên xa lạ.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ông là?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân. “Ta tên là Tả Lâu.”
Diệp Quân nói: “Người nhà Tả Nhạn cô nương à?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân nói: “Mời vào.”