Sắc mặt Lý Xuyên cực kỳ u ám, gã quay đầu nhìn những đệ tử Võ Viện kia: "Cứ để bọn chúng đi như vậy à? Hắn đánh người của Võ Viện chúng ta đấy, nếu để chúng đi như vậy thì sao sau này Võ Viện chúng ta có thể ngẩng đầu được trong thư viện chứ?"
Một chàng trai trong đó nhìn Lý Xuyên: "Không phải là do ngươi gây chuyện trước à?"
Lý Xuyên tức giận nói: "Chúng ta đều là người của Võ Viện, ngươi lại nói giúp cho Diệp Quân, ngươi có ý gì?"
Chàng trai lắc đầu: "Đó là hành vi của riêng ngươi, đừng gộp chung với cả Võ Viện! Ngươi dẫn người tới gây sự với Lâm Càn, chuyện này vốn đã không đúng rồi. Bây giờ ngươi còn thể hiện đến nỗi bị đánh ngược, rồi lại kéo cả Võ Viện vạ lây, hành vi của ngươi thật sự khiến người khác chán ghét!"
Một người khác cũng nói: "Lý Xuyên, bọn ta đều ủng hộ Lục Thiên sư huynh, vì huynh ấy cũng là người của Võ Viện chúng ta. Nhưng điều này không có nghĩa là người khác không được ủng hộ Diệp Quân. Hành động của ngươi không những đang bôi nhọ Lục Thiên sư huynh mà còn làm xấu mặt cả Võ Viện chúng ta. Bây giờ, ngươi vì sự ích kỷ của mình mà kéo cả Võ Viện vạ lây, tâm địa ngươi xấu xa quá rồi đấy!"
Những người khác nhìn Lý Xuyên bằng ánh mắt ghét bỏ.
Mới đầu bọn họ đều cho rằng Diệp Quân cố tình tới kiếm chuyện, nhưng sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện thì bọn họ chỉ tức giận với Lý Xuyên.
Đê tiện quá!
Mất mặt quá!
Bọn họ cũng không thích Diệp Quân, nhưng càng ghét Lý Xuyên hơn, loại người này quá ngu xuẩn!
Tất cả học viên Võ Viện đều lạnh lùng nhìn Lý Xuyên rồi quay người rời đi.
Thấy cảnh này, mặt Lý Xuyên tái mét, gã biết mình đã xong đời rồi!
Lúc này, mấy gã trai bên cạnh Lý Xuyên do dự một lát rồi một kẻ đứng ra nói: "Lý Xuyên, bọn ta lấy làm xấu hổ vì chung nhóm với ngươi! Từ nay trở đi, bọn ta không có quan hệ gì với ngươi nữa!"
Nói xong, đám người này vội đi theo tốp người kia.
Lý Xuyên: "..."
Một bên khác, trên quảng trường.
Diệp Quân nhìn Lâm Càn mà không nói gì.
Lâm Càn cười gượng: "Diệp huynh!"
Sau trận chiến giữa Diệp Quân và người mang thiên mệnh, Thượng Tiêu Tông đã quả quyết chọn người mang thiên mệnh, Lâm Càn rơi vào thế khó.
Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn chọn Diệp Quân!
Hết cách rồi!
Hình tượng đã xây dựng xong cả rồi!
Ai cũng biết hắn ta, Diệp Quân và Diệp Khải là huynh đệ sống chết có nhau, nếu bây giờ hắn ta ủng hộ Lục Thiên thì chẳng phải hình tượng sẽ sụp đổ sao?
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Lâm Càn và cha hắn ta đều đánh giá Diệp Quân rất cao!
Mẹ nó!
Lục Thiên đánh không thắng thì gọi Thiên Đạo, hành vi này quá hèn hạ.
Thế nên sau khi thương lượng, hai cha con hắn ta đã chọn tiếp tục ủng hộ Diệp Quân, nhưng cái giá phải trả là bị trục xuất khỏi tông môn.
Nhưng hai cha con hắn ta cảm thấy xứng đáng!
Diệp Quân cười nói: "Lâm huynh, huynh đang chơi trò gì vậy?"
Lâm Càn cười khổ: "Không có ý gì khác, ta chỉ thuần túy là ủng hộ huynh thôi, chỉ vậy thôi".
Diệp Quân chỉ cười nhìn Lâm Càn mà không nói gì.
Lâm Càn suy nghĩ rồi nói: "Ta không có ác ý".
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".