Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt những người Nam Châu đang xem trận chiến lập tức tái nhợt, còn người Thanh Châu lại hò reo cuồng nhiệt.
Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ vang lên từ phía xa, sau đó An Mộc Cẩn bị tia kiếm quang đánh văng ra xa, trong lúc đó một thanh phi kiếm lướt qua nhanh như chớp, ngay sau đó một thanh kiếm ấn vào giữa trán An Mộc Cẩn.
An Mộc Cẩn thua rồi!
Thấy thế những người Nam Châu xem trận chiến bên ngoài lập tức dấy lên tia hy vọng, điên cuồng hò hét.
Sắc mặt những người Thanh Châu sa sầm.
Phong Khưu quay đầu nhìn Diệp Quân, cũng không nói gì, bên cạnh gã vẫn còn hai thanh phi kiếm đang xoay vòng.
Diệp Quân nhìn Phong Khưu, sau đó thu kiếm lại, cô gái thần thuật sư bỗng nói: “Sư phụ ngươi là ai?”
Diệp Quân nhìn cô gái, cười nói: “Sư phụ cô cô”.
Cô gái cau mày.
Diệp đi đến bên cạnh An Mộc Cẩn, An Mộc Cẩn lau máu trên khóe miệng, cười khổ nói: “Không ngờ hắn còn ba thanh phi kiếm… Kiếm đạo của hắn hơi lạ, ta… ta làm nhà họ An và Thanh Châu mất mặt rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Con đường Đại Đạo đôi lúc thắng thua có là gì? Đừng nghĩ nhiều thế, trị thương trước đi”.
An Mộc Cẩn gật đầu, y nhìn Phong Khưu ở phía xa, sau đó ngồi khoanh chân lại bắt đầu trị thương.
Cô gái thần thuật sư ở cách đó không xa cũng ngồi xuống bắt đầu trị thương.
Phong Khưu nhìn Diệp Quân, không nói lời nào, gã bỗng biến mất khỏi đó.
Diệp Quân đâm một nhát kiếm ra, một nhát kiếm rất bình thường.
Vèo!
Nhát kiếm này khiến Phong Khưu liên tục lùi về sau mấy chục trượng.
Sau khi dừng lại, Phong Khưu hơi híp mắt lại, trong mắt gã hiện lên vẻ nghiêm trọng, gã bỗng chỉ vào Diệp Quân, thoáng chốc một thanh phi kiếm bay thẳng đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân giơ tay lên vung ra một nhát kiếm, thanh phi kiếm đó bị chặn lại, ngay sau đó một thanh phi kiếm khác lao tới trước mặt, tốc độ của nhát kiếm này nhanh hơn, nhưng tốc độ của Diệp Quân cũng rất nhanh, hắn cầm kiếm nhẹ nhàng đỡ lấy, người kia bị văng ra xa.
Nhưng thanh phi kiếm thứ ba bỗng lặng lẽ lao đến.
Tốc độ của nhát kiếm này nhanh hơn hai nhát kiếm trước, hơn nữa còn trong lặng thầm.
Thế nhưng thanh kiếm này vẫn bị nhát kiếm của Diệp Quân chặn lại.
Thấy thế sắc mặt Phong Khưu lập tức trở nên nghiêm trọng, gã lại ra tay lần nữa, lúc này lại xảy ra vấn đề.
Chỉ thấy một tàn ảnh bỗng lướt qua.
Lúc này các thiên tài yêu nghiệt của Thanh Châu và Nam Châu đều dừng lại, vì mục tiêu của tàn ảnh này chính là Thanh Châu Lệnh.
Các thiên tài Thanh Châu và Nam Châu đều biến sắc.
Thế mà lại có người dám đoạt đồ ngay lúc này?
Người phản ứng lại đầu tiên là Diệp Trúc Tân và Diệp Thần, hai người cũng biến mất khỏi đó, chạy thẳng đến chỗ tàn ảnh.
Ngay lúc này tàn ảnh đó bỗng vung tay lên.
Vù!
Sức mạnh đáng sợ lập tức khiến Diệp Trúc Tân và Diệp Thần văng ra xa, tàn ảnh dần ngưng tụ lại, chính là Tông Võ của Thương Châu.
Tông Võ từ tốn lấy Thanh Châu Lệnh đó xuống, trong lúc mọi người kinh ngạc, gã lại lấy thêm một tấm Thanh Châu Lệnh khác ra.
Một người tay cầm hai Thanh Châu Lệnh.
Thấy thế mọi người đều hoảng hồn.
Tông Võ nhìn đám người Diệp Trúc Tân của Thanh Châu và Nam Châu trong sân, bình tĩnh nói: “Các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, cùng lên đi”.
Cùng lên.
Nghe gã nói thế, xung quanh võ đài bên ngoài tĩnh lặng.
Gã muốn học theo An Khinh Hàn năm đó, một mình tiêu diệt hết mọi thứ ư?
Lên hết đi!