Không chỉ vậy, thế giới hoang vu này còn trở thành bãi rác, những người rời đi đã để lại rất nhiều rác ở đây, không thể nghi ngờ, điều này đã gia tăng tốc độ diệt vong của tinh cầu, không chỉ có vậy, bởi vì có quá nhiều rác, cộng thêm hoàn cảnh môi trường ngày càng tồi tệ, nên người ở tinh cầu này có tuổi thọ chưa đến trăm tuổi.
Đúng lúc này, có tiếng nổ truyền đến.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, thấy trên bầu trời xuất hiện một vật thể khổng lồ.
Phi thuyền!
Lúc này, vô số người bỏ cuốc xuống, lao về phía phi thuyền như phát điên.
Người đàn ông bên cạnh Diệp Quân cũng nhanh chóng kéo tay Diệp Quân chạy.
Diệp Quân hơi không hiểu: “Sao vậy?”
Người đàn ông kích động nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi không biết à, đây đều là rác của người thiên giới để lại, trong đó có rất nhiều đồ ăn, chạy, chạy mau, nếu chạy chậm, chúng ta không giành được”.
Cả người Diệp Quân tê dại.
Quả nhiên là khởi đầu cấp địa ngục.
Sau khi ra khỏi hố, một mùi thối hăng nồng xộc thẳng vào mặt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vùng đất hoang vô tận, khắp nơi đều là rác.
Đúng là một nơi khủng khiếp!
Diệp Quân nhíu mày.
Lúc này gần vạn người xung quanh điên cuồng chạy theo chiếc phi thuyền ở phía chân trời.
Diệp Quân cũng bị người đàn ông kéo chạy theo.
Sau khi chạy ra vài dặm, tốc độ chiếc phi thuyền bỗng dừng lại, đám người đó lập tức tăng tốc.
Không lâu sau, tốc độ chiếc phi thuyền dừng lại, sau đó bên dưới chiếc phi thuyền bỗng mở ra, rất nhiều rác đổ xuống.
Thấy thế đám người ở đó lập tức tăng tốc.
Diệp Quân cũng bị người đàn ông kéo đến trước đống rác, hắn nhìn người xung quanh, tất cả đều nhào vào đống rác giống như sói đói đang tấn công con mồi.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Mau nhặt đi, nếu không tháng này ngươi sống thế nào?”
Diệp Quân cũng hoàn hồn.
Hắn muốn một tháng sau mới có thể khôi phục tu vi, trong khoảng thời gian này làm sao mà sống còn là vấn đề.
Thế là Diệp Quân cũng đành phải bỏ tôn nghiêm xuống, lục lọi trong đống rác, chẳng mấy chốc hắn tìm được một quả, quả to bằng nắm tay, có màu đỏ, nhưng rõ ràng là đã bị cắn mấy miếng.
Diệp Quân chê, đang muốn vứt đi, lúc này người đàn ông trước đó bỗng bước đến cạnh Diệp Quân, nhìn thấy quả trong tay Diệp Quân, sắc mặt gã thay đổi, vội vàng bỏ quả đó vào trong lòng Diệp Quân, gã cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó phấn khích nói: “Huynh đệ, đây rất có thể là linh quả, nếu đem đi đổi thì ít nhất có thể đổi được một trăm khoáng tinh”.
Một trăm khoáng tinh!
Diệp Quân khá ngạc nhiên, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn biết vợ chồng Chúc Đào huynh bên cạnh chỉ có thể khai thác nhiều nhất hai ba khoáng tinh một ngày, nhưng hai ba khoáng tinh cực phẩm có thể sống được bốn năm ngày.
Chúc Đào cong môi nói: “Ngươi may mắn thật đấy”.
Nói rồi gã xoay người đi về phía đống rác tiếp tục đào.
Diệp Quân ôm quả vào trong ngực, tiếp tục đào, chẳng mấy chốc mắt hắn sáng lên vì phát hiện cách bên cạnh quả vừa rồi không xa còn có một quả khác, cũng chỉ bị cắn vài miếng.
Diệp Quân vội nhặt lên, đúng lúc này hắn bỗng quay đầu lại nhìn, cách bên cạnh đó không xa có một cô bé đang nhìn hắn, cô bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ quần áo rách rưới, thân hình gầy gò, đội chiếc mũ đỏ rách, gương mặt hơi đen, nhưng đôi mắt lại khá to, lúc này cô bé đang nhìn chằm chằm vào quả trong tay Diệp Quân, cổ họng cuộn lên.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó chia quả đó làm hai nửa, sau đó đưa nửa còn lại cho cô bé, cô bé lập tức chạy đến trước mặt hắn rồi nhận lấy quả đó. Diệp Quân khẽ mỉm cười, đang định nói gì đó thì lúc này cô bé bỗng rút ra một con dao găm từ sau lưng ra rồi đâm thẳng vào đùi Diệp Quân trước khi hắn kịp phản ứng, sau đó cô ta giật lấy nửa quả từ trong tay Diệp Quân, rồi lại nhanh chóng giật luôn quả trong lòng Diệp Quân.
Cướp xong cô bé cũng không có bỏ chạy mà ngược lại đâm mạnh con dao găm vào ngực Diệp Quân, hiển nhiên là muốn giết chết Diệp Quân.