Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.
Mạt Yêu Yêu sững người.
Diệp Quân cười nói: “Chắc Yêu Yêu cô nương cũng biết rõ trái phải đúng sai, ta không cần giải thích nhiều nữa”.
Mạt Yêu Yêu khẽ thở dài, tỏ vẻ đáng thương: “Diệp công tử, không thể phá lệ chút sao?”
Diệp Quân không nói gì, hóa thành một đạo kiếm quang, chém về phía cường giả Mạt tộc bên dưới.
Mạt Yêu Yêu sững sờ, sau đó lắc đầu cười, chàng trai này khá thú vị.
Diệp An nói: “Đệ ấy có nhiều vợ lắm”.
Mạt Yêu Yêu nhìn Diệp An, cười nói: “Có bao nhiêu người?”
Diệp An nghiêm túc nói: “Hơn một trăm người”.
Mạt Yêu Yêu: “…”
Chẳng mấy chốc, cường giả của Mạt tộc đều bị Diệp Quân xử lý sạch sẽ.
Hắn không thích đồ sát, dù sao hắn cũng không phải kẻ cuồng sát, nhưng có những người đáng bị giết thì nên giết.
Nhiều khi diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Sau khi giết xong, Diệp Quân nhìn Mạt Yêu Yêu: “Yêu Yêu cô nương, xin bảo trọng”.
Nói xong hắn và Diệp An xoay người rời đi.
Mạt Yêu Yêu nhìn Mạt tộc bên dưới, một lúc lâu sau, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, một gia tộc lớn đã bị hủy diệt.
Không ai có thể đảm bảo điều gì sẽ đến vào ngày mai.
Đương nhiên, nhà họ Mạt tự làm tự chịu.
Bọn họ đã quá tin vào thần linh.
Mạt Yêu Yêu cũng không hiểu sao người gia tộc mình lại tin vào tiên tổ thần linh đến vậy. Trước đây Thượng Thần Thần Nhất đã nói bản thân mới chính là thần của mình.
Điều này cũng bình thường vì có rất nhiều đạo lý ai cũng biết, nhưng lại có rất ít người làm được.
Mạt Yêu Yêu xoay người rời đi.
Lần này cô ta tới Mạt tộc, không phải để cứu Mạt tộc, cô ta chỉ đến cứu một người phụ nữ, còn Mạt tộc tự làm tự chịu, không có gì đáng tiếc.
…
Sau khi diệt Mạt tộc, Diệp Quân và Diệp An diệt cả nhà họ Trần và nhà họ Tần, lúc đến nhà họ Triệu, hai tỷ đệ cùng nhíu mày.
Khí tức nguy hiểm.
Diệp Quân và Diệp An nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.
Lúc này, Triệu Thiên Kích xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Diệp An, y mỉm cười nói: “Diệp công tử, chuyện này có thể nhân nhượng không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không thể”.