Nhất Niệm nhắm mắt lại, mình làm sai rồi sao?
Lẽ nào thích một người cũng là sai sao? Không!
Mình không sai!
Nhất Niệm bỗng mở mắt ra, cô ta hung hăng đối mắt với người trong tộc nền văn minh Thiên Hành.
Thấy Nhất Niệm cây ngay không sợ chết đứng như vậy, những cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh lập tức nổi giận, nhưng vì ngại thực lực đáng sợ của Nhất Niệm nên không ai dám ra tay, tuy nhiên họ vẫn dám lên tiếng mắng chửi, thế là vô số lời ác ý nhắm thẳng vào Nhất Niệm như thác lũ.
“Chìm đắm trong trụy lạc”.
“Không biết liêm sỉ”.
“Thế mà lại bỏ trốn bôn ba bên ngoài vì một tên đàn ông ngoại tộc thấp hèn, thật kinh tởm”.
Bất cứ một nền văn minh nào cũng có rất nhiều những người như thế, Nhất Niệm hoang mang nhìn chằm chằm những người đó, dần dần cô ta cảm thấy như mình bị những lời mắng nhiếc ác độc đó đâm vào tim, nỗi bất bình vô cớ dâng lên, mũi chua xót, nước mắt giàn giụa.
Ngay lúc này một bàn tay kéo tay cô ta.
Nhất Niệm quay đầu lại nhìn, chính là Tịnh An.
Tịnh An kéo tay Nhất Niệm, nghiêm túc nói: “Cô không phản bội nền văn minh Thiên Hành, là họ sai”.
Nhất Niệm lặng thinh cúi đầu xuống, không nói không rằng nhưng tay lại nắm chặt lấy Tịnh An.
Tịnh An quay đầu nhìn đám cường giả nền văn minh Thiên Hành còn đang ác ý mắng nhiếc Nhất Niệm, ánh mắt cô ta dần trở nên xa lạ. Một nền văn minh nên có sự tự tin nhưng tuyệt đối không được tự phụ. Nếu tất cả mọi người trong một nền văn minh đều tự phụ, vậy thì nền văn minh này còn lâu mới bị hủy diệt thật sao? Tịnh An khẽ nói: “Nền văn minh Thiên Hành không nên thế này”.
Xung quanh ngày càng nhiều cường giả tộc nền văn minh Thiên Hành đến đây, sau khi đám người đó chạy đến cũng đều vây lại mắng chửi Nhất Niệm. Họ nghĩ nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh tối cao bậc nhất, nền văn minh đứng đầu cả vũ trụ, huyết mạch là tôn quý nhất cả vũ trụ.
Thích một người đàn ông ngoại tộc ở nền văn minh thấp kém ư?
Thế chẳng phải là tự mình hạ thấp mình sao?
Dĩ nhiên một phần là vì người khác mắng nên họ cũng mắng theo.
Lúc biết được Nhất Niệm thế mà ra tay với người của mình vì một người đàn ông ngoại tộc ở nền văn minh thấp kém, họ càng tức giận hơn.
Ầm!
Đúng lúc này, thời không ở chân trời bỗng sôi trào, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy thời không ở chân trời bỗng hướng tách sang hai bên, sau đó mười ba cường giả mặc bộ giáp đen đồng loạt bước ra, là nhân viên chấp hành!
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ áo đen, bên ngực trái ông ta có thêu hình một ngọn lửa, chính là lửa Thiên Hành.
Quan chấp pháp – Giới Doãn.
Giới Doãn đưa mắt nhìn sang Nhất Niệm: “Nhất Niệm phản bội nền văn minh Thiên Hành, giết chết không bàn luận”.
Giọng nói lạnh như băng vang lên khắp nơi, không hề có cảm xúc.
Tĩnh lặng một lúc.
“Hay lắm!”
Vô số tiếng hò hét bỗng vang lên.
Mười hai nhân viên chấp hành phía sau Giới Doãn bỗng đáp xuống, trong tay họ đều cầm cây thương này, mỗi cây thường đều toát ra ngọn lửa màu đỏ.
Thương Thiên Hành!
Trong một cây thương Thiên Hành đều có một ngọn lửa Thiên Hành, thế nên bản thân mỗi cây thương đều ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù thực lực của những nhân viên chấp hành này chỉ ở cấp bảy, nhưng được thương Thiên Hành trợ sức, cho dù là cấp tám cũng không phải là đối thủ của họ. Mười hai cây thương Thiên Hành từ trên trời lao thẳng xuống, cây thương vẫn chưa rơi xuống hẳn nhưng khí thế ngút trời đó đã bao phủ lấy cả người Nhất Niệm, uy lực cực mạnh bao trùm trái tim mọi người, khiến họ gần như ngạt thở.
Nhất Niệm bỗng nắm lấy vai Tịnh An, hơi dùng sức, chỉ thoáng chốc Tịnh An đã trở nên mờ ảo, lúc xuất hiện lần nữa đã cách đó cả mấy chục vạn trượng.
Tay phải Nhất Niệm bỗng đè về phía trước.
Thời không trước mặt cô ta bỗng trở nên hư ảo.
Ngăn chặn thời không!
Mười hai nhân viên chấp hành đó vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này tay phải Nhất Niệm bỗng biến thành chưởng đẩy về phía trước.
Vù!