Khoảng một khắc sau, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đã tới “thần quặng Giới Ngoại”. Lúc này, ở sâu bên trong tòa thần quặng Giới Ngoại, từng luồng linh khí khủng bố đang không ngừng tràn ra, những linh khí này đã trở thành vật chất, ngưng tụ lại thành khí lưu, bao trùm lấy cả trời đất này.
Thấy cảnh này, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng u ám: “Ông ta muốn phá phong ấn, đi!”
Dứt lời, ông ta đi về phía trước, nhưng đi được hai bước ông ta lại dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đồ xảo trá, cậu sẽ không giở trò sau lưng ta đấy chứ?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Câu này nên là ta hỏi ông mới đúng?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy, không nói thêm gì nữa, ông ta đi sâu vào bên trong thần quặng Giới Ngoại.
Diệp Quân liếc nhìn phía sau đầu chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó cũng đi theo.
Rất nhanh, hai người dọc theo đường lớn đi sâu vào trong lòng đất, chưa đi được bao lâu, bọn họ phát hiện bức tường ở bốn xung quanh đã biến thành màu máu kỳ dị, không chỉ vậy, còn có máu tươi không ngừng rỉ ra từ trong bức tường, dưới chân đã biến thành một hồ máu.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân cùng cau mày lại.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, khoảng một khắc sau, hai người tới trước một cánh cửa máu, đằng sau cánh cửa máu tản ra từng luồng khí tức tà ác, bên trong luồng khí tức này còn bao hàm hận ý và lệ khí, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là huyết mạch phong ma vĩnh viễn của Diệp Quân thì cũng có phần khó thích ứng được khi cảm nhận luồng hận ý và lệ khí này, bởi vì hận ý và lệ khí thực sự quá mạnh,
Tên này đã bị phong ấn bao lâu rồi?
Chủ nhân bút Đại Đạo đi tới trước cánh cửa máu, ông ta đánh giá qua cánh cửa máu này rồi đột nhiên cau mày: “Mật ấn… Đạo pháp của Mật Tông…”
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Mật Tông gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh giọng nói: “Không phải cậu rất thông minh sao? Đoán thử xem!”
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên duỗi một ngón tay ra, rất nhanh, cánh cửa máu khẽ chấn động, ngay sau đó, cánh cửa máu từ từ mở ra hai bên, vừa mở ra, một luồng lệ khí và hận ý ngập trời như thủy triều cuồn cuộn lao tới.
Diệp Quân phất tay áo lên, sức mạnh huyết mạch trào dâng, trực tiếp hấp thụ toàn bộ chỗ hận ý và lệ khí đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo mặc dù không ra tay, nhưng đám lệ khí và hận ý đó lại không thể đến gần ông ta.
Hai người đi vào bên trong cánh cửa máu, vừa bước vào, một bức tượng phật khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo. Bức tượng phật đó cao khoảng trăm trượng, khắc từ đá lớn mà thành, hai tay chắp lại trang nghiêm. Phía dưới bức tượng có một người đàn ông áo đen đang ngồi đó, dưới thân người đàn ông áo đen có khắc một kí tự khổng lồ.
Trước mặt người đàn ông áo đen còn trôi nổi một linh hồn hư ảo, chính là linh hồn của “Cơ Chiến”.
Hiển nhiên, người đàn ông áo đen ngồi đó mới là bản thể chân chính của ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn bức tượng phật đó, hai mắt khẽ nheo lại: “Phật sống Mật Tông… Sao có thể.”
Diệp Quân quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn hắn: “Sao, muốn biết à? Cầu xin ta đi, cậu cầu xin ta rồi ta sẽ nói cho…”
Diệp Quân trực tiếp cắt đứt lời ông ta: “Đánh lại được cô cô ta không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Xa xa, luồng hư ảnh đó đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta mỉm cười: “Muốn ngăn cản ta sao? Thật nực cười, thật nực cười!”
Dứt lời, ánh mắt ông ta dừng lại trên người chủ nhân bút Đại Đạo: “Chủ nhân bút Đại Đạo, phải nói rằng kiến thức của ông quả thực rất rộng, ngay cả Phật sống Mật Tông mà cũng biết… Nhưng biết nhiều thì cũng có tác dụng gì? Vẫn không phải yếu đuối như một tên phế vật hay sao?”