Diệp Quân nhìn nội thành sâu thẳm ở nơi xa, trong lòng hơi nghi ngờ.
Vì sao lúc đầu Phạn Chiêu Đế gây hấn với cô cô năm lần bảy lượt như vậy, cô cô vẫn không ra tay?
Vì hắn phát hiện, từ khi biết cô cô tới nay, bất cứ ai khiêu khích cô cô, kết cục đều rất thảm, ngoài Phạn Chiêu Đế.
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng.
Lúc này, âm thanh ở chỗ sâu trong thành lại vang lên: “Ai, ngươi là ai…”
Âm thanh đã không cao ngạo như trước, mà mang theo một tia kinh hoàng.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ: “Đi thôi.” Nói rồi, hắn kéo Phạn Chiêu Đế đi ra xa, từ dưới chân bọn họ tới tận cùng xa xôi, đều là xương trắng lát đường, cao tới hàng trượng!
Hiển nhiên, những thứ này đều là người đi vào tìm kiếm di tích Toại Minh, nhưng đã chết ở đây.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn những đoạn xương trắng trước mắt, mày nhíu chặt lại.
Ánh mắt Diệp Quân rơi vào chỗ cuối tầm nhìn, ở đó có một ngai vàng bằng đồng đen, có một người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen đứng trước ngai vàng, lúc này, một thanh kiếm quen thuộc đang cắm vào đỉnh đầu của người đàn ông.
Kiếm Hành Đạo!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen cao hàng trượng, cực kì cao lớn, trong tay nắm một cây giáo đồng đen, khí khái không tầm thường, nhưng lúc này, trên mặt của gã lại đầy sợ hãi.
Bây giờ, gã nhìn thấy Diệp Quân, cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, cây giáo trong tay khẽ run rẩy.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới trước mặt người đàn ông, vì chiều cao của đối phương, do đó, hắn phải ngẩng lên nhìn đối phương.
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, mặc dù trong lòng hơi sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn hung hăng vênh váo: “Ngươi dám không tôn trọng ta, ngươi biết ta là ai không? Ngươi…”
Diệp Quân đưa tay phải ra, khẽ đè: “Quỳ xuống.”
Kiếm Hành Đạo run nhẹ. Phịch!
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen không có tí sức phản kháng nào, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
“Ngươi!”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen vô cùng tức giận, còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Quân bỗng nói: “Nói thêm câu nữa, chết luôn.”
Thấy ánh mắt bình tĩnh không có cảm xúc của Diệp Quân, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen lập tức hơi sởn tóc gáy, không dám nói nữa.
Gã không sợ cường giả đỉnh cấp, vì nếu là cường giả đỉnh cấp nhất thế gian thì đã biết thân phận của gã, ắt không dám bất kính với hắn, nhưng gã sợ loại liều lĩnh này, có tí thực lực, có tí kiến thức, nhưng không nhiều, mà gan còn to hơn trời, tùy hứng buông thả.
Diệp Quân nhìn người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen: “Ta hỏi, ngươi đáp.”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Ngươi là ai?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen im lặng.
Sát ý trong mắt Diệp Quân dâng trào, đưa ngón tay ra, người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen thấy vậy, vội nói: “Nền văn minh Toại Minh, thị vệ cấp cao của hoàng gia.”
Diệp Quân cau mày: “Ngươi chỉ là một thị vệ, vì sao phải khoa trương như vậy?”
“Thị vệ cái gì?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen phẫn nộ nói: “Ta là người của nền văn minh Toại Minh, nền văn minh Toại Minh, ngươi biết không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết nhiều.” Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen phẫn nộ căm giận vô cùng, trong lòng tức giận nói: “Dế nhũi!”
Diệp Quân nói: “Vừa nãy ngươi nói, không có sự cho phép của gia tộc nhà ngươi, sao thế gian này có Đại Đế được… Câu này của ngươi có ý gì?”
Người đàn ông mặc chiến giáp đồng đen nhìn hắn, không nói gì.