Diệp Quân đứng im tại chỗ một lúc lâu, sau đó bỗng nở nụ cười.
Hắn xoay người đi tới vương triều Thiên Mộ…
Vương triều Thiên Mộ.
Thiên Thần đứng trước đại điện, mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt. Không phải mình đã chết rồi sao? Chuyện gì xảy ra vậy?
Thiên Thần cảm thấy có chút không chân thực, gã nhéo mình một cái thật mạnh, cơn đau dữ dội khiến gã hiểu rõ không phải mình đang nằm mơ.
Gã còn sống!
Đúng lúc này, cửa đại điện cách đó không xa đột nhiên mở ra, tiếp đó, một người phụ nữ mặc đồ trắng chậm rãi bước vào, vẻ mặt bà cũng vô cùng mờ mịt.
Tần nương nương!
"Mẹ!"
Thấy người phụ nữ kia, Thiên Thần đột nhiên run giọng gọi lên.
Mà khi nhìn thấy Thiên Thần, cơ thể của Tần nương nương cũng thoáng run lên, bà ta vội chạy đến trước mặt Thiên Thần rồi ôm chặt lấy con trai mình vào lòng, nước mắt lưng tròng.
Vẫn còn sống!!
"Là Diệp huynh!"
Lúc này, Thiên Thần đột nhiên nói: "Là huynh ấy, là huynh ấy..."
Diệp Quân tiêu tán tu vi của bản thân để chúng sinh được sống lại một đời, khoảnh khắc hắn tiêu tán tu vi đó, đã tạc ghi mãi mãi trong đầu chúng sinh.
Tần nương nương gật đầu, vẻ mặt phức tạp, bà ta cũng không ngờ thiếu niên kia lại tự tiêu tán tu vi vô địch của mình...
"Thần huynh!"
Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Thiên Thần và Tần nương nương cùng nhau nhìn lại, khi thấy là Diệp Quân thì cả hai mẹ con đều ngẩn ra, Thiên Thần vội bước đến trước mặt Diệp Quân rồi ôm chặt lấy hắn, cười ha ha.
Tần nương nương cũng bật cười: "Để mẹ đi nấu ăn cho hai đứa".
Diệp Quân nhìn về phía Tần nương nương, cười nói: "Làm phiền bá mẫu rồi".
Tần nương nương khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Một lát sau, Diệp Quân và Thiên Thần đã ngồi đối diện nhau, Tần nương nương làm vài món ăn, không phải là sơn hào hải vị gì, chỉ là một vài món đơn giản để ăn sáng.
Diệp Quân lấy hai bình rượu ra, hắn rót cho Thiên Thần một chén, mình một chén rồi nói: "Thần huynh, cạn!"
Thiên Thần cười ha ha: "Cạn!"
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Thiên Thần lau khóe miêng, sau đó đánh giá Diệp Quân một lượt: "Không còn tu vi nữa?"
Diệp Quân gật đầu: "Không còn".
Thiên Thần tắt dần nụ cười: "Vậy sau này huynh có tính toán gì không?"
Diệp Quân cười nói: "Đi được bước nào thì tính bước nấy, huynh thì sao, sau này có định làm gì không?"
Thiên Thần trầm giọng nói: "Tu luyện".
Diệp Quân gắp một miếng thịt cho vào miệng rồi cười nói: "Không muốn làm Thiên Cổ Nhất Đế nữa à?"
Thiên Thần lắc đầu: "Ta phát hiện mình không hợp làm hoàng đế lắm, ta vẫn thích tự do phiêu lưu hơn..."
Nói rồi, gã đưa mắt nhìn Tần nương nương vẫn đang ngồi bên yên lặng rót rượu cho hai huynh đệ: "Ta muốn trước tiên dẫn mẹ đi ngao du khắp nơi, sau đó bắt đầu tu luyện lại, trở thành cường giả mạnh nhất thế gian, ta cũng không thể làm kì đà cản mũi huynh mãi được".
Gã biết tuy Diệp Quân không còn tu vi, nhưng với thiên phú của Diệp Quân thì tu luyện lại cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Diệp Quân gật gật đầu: "Có việc gì cần ta giúp một tay không?"
Thiên Thần cười nói: "Giới thiệu nơi nào tốt cho huynh đệ đi!"