Tần Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục nói: “Kế hoạch bước đầu của ta là chiêu mộ đạo sư trên toàn quốc, đạo sư không chỉ cần mạnh về thực lực mà đạo đức cũng phải đạt chuẩn, đương nhiên cần phải tốn rất nhiều chi phí…”
Diệp Quân nói: “Ông không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc”.
Tần Vân gật đầu rồi nói tiếp: “Diệp công tử, cậu còn phải tìm một người có tiếng tăm nữa”.
Diệp Quân nhìn về phía Tần Vân, Tần Vân trầm giọng nói: “Diệp công tử, đế quốc thật sự rất rộng lớn, dân số tận nghìn tỷ người. Mà nhà họ Tần chúng ta đừng nói là toàn bộ đế quốc, thậm chí ở thành Ung Nhung cũng không có ảnh hưởng gì, vì thế ta làm chuyện này sẽ có rất nhiều cản trở, cũng sẽ không có ai hưởng ứng cùng ta, nếu có một người có tiếng tăm đứng ra làm chuyện này thì sẽ có rất nhiều thế gia tông môn ủng hộ… Lúc này mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn”.
Ông ta biết với ông ta và nhà họ Tần bây giờ, đây là một cơ hội nghìn năm có một, vì Diệp Quân đã nắm trong tay toàn bộ đế quốc rồi…
Nhưng ông ta biết rõ mình không có năng lực cai quản toàn bộ đế quốc, khỏi nói đến đế quốc, việc quản lý toàn bộ thành Ung Nhung cũng rất vất vả, thay vì sau này mình bị thay vì không đủ năng lực thì không bằng thừa dịp này chủ động nói ra, như vậy tình cảm của mọi người vẫn sẽ còn đó.
Con người quan trọng nhất là phải nhận rõ năng lực của mình, tốt nhất đừng cố làm chuyện vượt qua khả năng.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Tần Vân, hắn nhìn ông ta, mỉm cười nói: “Ý tưởng của ta là mở thư viện tại toàn bộ các đốc tỉnh của đế quốc, sau đó mở một tổng viện ở Đế Đô, cũng không được xem là tổng viện mà chỉ là tổng viện của đế quốc thôi, đến lúc đó sẽ xây một nội các quản lý tất cả thư viện, ta sẽ giữ cho ông một vị trí”.
Lần này Tần Vân không từ chối nữa, ông ta vội quỳ xuống, run rẩy nói: “Đa tạ Viện trưởng”.
Diệp Quân đỡ ông ta dậy, sau đó nói: “Ông có muốn tiến cử ai phù hợp không?”
Tần Vân trầm giọng nói: “Thống đốc Tang Hàn!”
Tang Hàn!
Diệp Quân híp mắt, lúc ở Thiên Vực, Tang Hàn cũng không có mắt, sau đó hắn nghe ngóng mới biết Tang Hàn đã rời đi rồi.
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Chuyện tìm người ta sẽ xử lý, thư viện thành Ung Nhung là thư viện đầu tiên mà ta thiết lập, vì vậy phải xây dựng một cách hoàn hảo”.
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một quyển Quan Huyên Pháp chậm rãi bay đến trước mặt Tần Vân: “Đây là Quan Huyên Pháp, nòng cốt của thư viện Quan Huyên chúng ta, ta biết bước đầu khi xây dựng thư viện chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề, có một vài vấn đề phải giải quyết bằng võ lực…”
Nói đến đây, hắn vung tay, mười hai thị vệ kim giáp xuất hiện.
Diệp Quân lên tiếng: “Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ nghe lệnh ông”.
Tần Vân vội cung kính nói: “Thuộc hạ đã hiểu”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi thấy Diệp Quân đi, Tần Vân bật cười, cười một lúc thì nước mắt lại tuôn rơi…
Phủ Tổng Đốc.
Hôm nay phủ Tổng Đốc vô cùng vắng vẻ, tất cả mọi người đều đã bị Tang Hàn điều đi.
Tang Hàn đang ngồi trong viện đọc một quyển cổ tịch.
Một tiếng bước chân bỗng vang lên từ bên cạnh.
Tang Hàn đóng cổ tịch lại, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi”.
Người đó chính là Diệp Quân.
Diệp Quân đi tới ngồi xuống ở chỗ cách Tang Hàn không xa, cười nói: “Tang cô nương, lại gặp nhau rồi”.
Tang Hàn nhìn Diệp Quân bằng vẻ mặt phức tạp, cô ta không ngờ thiếu niên tù nhân trước đây đã nhảy vọt trở thành người đứng đầu vũ trụ này.
Tin tức của cô ta đương nhiên linh hoạt hơn nhà họ Tần và nhà họ Quân, khi Diệp Quân trở về, cô ta đã biết tất cả mọi chuyện, vì thế việc Diệp Quân đến đây cũng không nằm ngoài dự đoán của cô ta.