Diệp Quân gật đầu.
Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân: “Không biết ngươi thuộc gia tộc nào?”
Diệp Quân nói: “Nhà họ Dương”.
Trần Nhất Thiên nhíu mày, trong các gia tộc hạng nhất ở vũ trụ Quan Huyên hiện nay không có nhà nào là nhà họ Dương cả.
Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân, gã không rõ về lai lịch của Diệp Quân lắm, thế là cười nói: “Đại Lục bị vứt bỏ này đã cạn kiệt linh khí, không hợp để sinh tồn nữa, bây giờ bọn ta khai thác cũng không có vấn đề gì”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên: “Trên đó còn rất nhiều sinh vật, theo Quan Huyên Pháp thì là không được hủy diệt tinh nào có sự sống”.
Nụ cười của Trần Nhất Thiên dần biến mất: “Các hạ đến gây chuyện đấy à?”
Diệp Quân mặc kệ Trần Nhất Thiên, chỉ nhìn Chu Nhân Sách: “Chu viện chủ, ông hẳn là biết chuyện này, đúng chứ?”
Chu Nhân Sách gật đầu: “Ta biết”.
Diệp Quân híp mắt.
Chu Nhân Sách cười nói: “Dương công tử, ngươi có biết trên Đại Lục bị vứt bỏ còn bao nhiêu sinh vật không? Bọn ta đã thống kê, còn ít nhất hàng trăm triệu sinh linh, nếu làm theo quy trình bình thường, bọn ta phải tìm được một nơi ở mới cho hàng trăm triệu sinh linh này, hơn nữa cho họ phí di dời, ngươi có biết đây là số tiền lớn cỡ nào không? Cho dù mỗi gia đình mười viên linh tinh thì cũng sẽ tiêu tốn hàng tỷ tiền phí di dời”.
Diệp Quân nói: “Tiên Bảo Các và thư viện chắc là có thể chi trả, chẳng phải thế à?”
Chu Nhân Sách và Trần Nhất Thiên nhìn nhau cười.
Diệp Quân nhìn hai người, sau đó nói: “Việc này không liên quan gì đến Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên cả, là vì các ngươi muốn độc chiếm tài nguyên khoáng sản của Đại lục bị vứt bỏ, thế nên các ngươi không báo lại với Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên”.
Chu Nhân Sách cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân sầm mặt.
Có thể nói hai người trước mặt này chỉ là những người chơi thứ yếu trong vũ trụ Quan Huyên, thế mà lại có quyền có thể tùy ý hủy diệt một tinh cầu vẫn còn hàng triệu sinh linh.
Nghĩ kỹ lại cảm thấy rất đáng sợ.
Lúc này, Trần Nhất Thiên bỗng xòe tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay y, nhìn một lát, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta còn tưởng ngươi xuất thân từ một gia tộc lớn nào ở vũ trụ Quan Huyên, ta còn muốn chia miếng bánh này nhưng ta vừa mới nhờ gia tộc điều tra, từ thế gia cấp năm đến thế gia cấp một ở vũ trụ Quan Huyên cũng không có gia tộc nào là nhà họ Dương cả”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên: “Tài nguyên khoáng sản trên tinh cầu đó được tính theo linh tinh, ít nhất cũng phải mấy chục tỷ, trả phí di dời cho họ xong các ngươi vẫn có lãi đúng không?”
Trần Nhất Thiên lắc đầu cười: “Ngươi đúng là… ngốc đến đáng thương ha ha”.
Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên, không nói gì.
Trần Nhất Thiên cười nói: “Ngươi nói cũng không sai, cho dù ta có đưa phí chuyển dời cho họ, ta cũng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng vấn đề là tại sao ta phải đưa phí di dời cho chúng? Chúng chẳng qua chỉ là những người bình thường, không có tu vi, ngươi có biết người bình thường nghĩa là sao không? Để ta nói cho ngươi biết, mạng sống của một người bình thường không có giá trị bằng con chó nhà ta”.
Mạng sống của người bình thường không có giá trị bằng con chó.
Diệp Quân sầm mặt, hai tay siết chặt lại.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng thấp giọng thở dài: “Chưa nói đến trong thế giới võ giả này, cho dù ở những nơi như hệ Ngân Hà, quả thực cũng có rất nhiều người không bằng…”
Nói đến đây nó không nói tiếp nữa.
Diệp Quân im lặng hồi lâu, hắn nhìn Trần Nhất Thiên: “Ngươi không sợ Quan Huyên Pháp trừng phạt sao?”
Trần Nhất Thiên cười nói: “Truy cầu phú quý trong cảnh nguy hiểm, mạo hiểm một chút đáng giá mà”.
Diệp Quân quay sang nhìn Chu Nhân Sách: “Chu viện chủ, ông thì sao?”
Chu Nhân Sách cười nói: “Thật ra lúc đầu ta cũng muốn kiên trì, nhưng không có cách nào khác, Trần công tử cho ta quá nhiều, hơn nữa nếu ta không lấy thì sao người bên trên ta lấy được?”