Dứt lời hắn chậm rãi đứng lên, khi nhìn thấy Diệp Quân đứng lên, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Diệp Quân chậm rãi đảo mắt nhìn những khuôn mặt non nớt của các học viên, khẽ mỉm cười nói: “Các học viên, thay mặt thư viện Quan Huyên, ta xin gửi lời chào đến mọi người, chúc mọi người đạt được kết quả lý tưởng trong cuộc thi này... Gặp nhau là duyên, hôm nay ai giành được hạng nhất, phu thê chúng ta sẽ tặng cho người đó một món quà bí ẩn”.
Món quà bí ẩn!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, các học viên lập tức trở nên phấn khích.
Triệu Tố ở bên cạnh Diệp Quân khẽ mỉm cười, bà ấy nhìn các học viên bên dưới, phải nói rằng người hạng nhất kỳ này cực kỳ may mắn.
Quà tặng gì đó chỉ là thứ yếu, điều thực sự quan trọng là cơ hội và tiếng thơm này.
Được Diệp Quân và Nạp Lan Ca khen ngợi, tương lai của người này chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Những nhân vật cấp cao trong vũ trụ Tiểu Quân chắc chắn sẽ quan tâm một cách điên cuồng. Phải biết rằng người bình thường rất khó có thể thăng cấp từ địa phươg, ví dụ như bà ấy từng là người đúng đầu cuộc thi, nhưng đến tận bây giờ bà ấy vẫn chưa thể đến được vũ trụ Tiểu Quân.
Nói thật thì thi đấu Thượng Giới vẫn có chất lượng, nhưng chất lượng cũng không quá cao.
Nếu nói đến chất lượng thật sự thì chỉ có thi đấu của Đại Thiên Thế Giới cùng với thi đấu Chân Huyên do vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ cùng tổ chức mà thôi.
Vì thế dù có đạt được hạng nhất trong thi đấu thượng giới, nếu không có bối cảnh vững chắc và được quý nhân giúp đỡ, thì ngươi muốn tiến vào tổng viện vẫn là một chuyện khó khăn.
Còn Diệp Quân đương nhiên là một trường hợp đặc biệt.
Lúc này, lời nói của Diệp Quân lại là một cơ hội lớn cho những người trẻ tuổi hiện tại.
Thế giới này là như thế, nhiều lúc ngươi vất vả cả đời cũng không bằng một câu nói của ai đó.
Chu Phu và những người khác cũng tỏ vẻ hâm mộ.
Người được hạng nhất trong thi đấu lần này đúng là có phúc.
Rõ ràng một vài học viên ở bên dưới cũng hiểu điều này nên đều rất hưng phấn.
Lúc này, Diệp Quân chợt cất lời: “Bắt đầu”.
Bắt đầu!
Hắn vừa dứt lời, trong Vân Thành đột nhiên xuất hiện một cổ uy áp bí ẩn.
Khi uy áp này xuất hiện, rất nhiều người ở trong thành đều thay đổi sắc mặt.
Lúc đầu mọi người đều vẫn ổn, nhưng dần dần khi uy áp ngày càng mạnh mẽ, nhiều người bắt đầu không thể chịu đựng được nữa.
Tuy nhiên vì Diệp Quân và Nạp Lan Ca đang ở đây nên nhiều người đều cố gắng kiên trì.
Lúc này tự nhiên không thể rơi xuống quá nhanh, nếu không sẽ quá xấu hổ.
Lúc này, Triệu Tố ở bên cạnh Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Vào lần trước chưa đến nửa khắc đã có mấy trăm người ngã xuống, lần này đã một khắc trôi qua mà vẫn chưa có ai ngã xuống, xem ra họ đều không muốn mất mặt trước Viện trưởng và Các chủ”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thế hệ trẻ là tương lai của thư viện, trừ việc mở rộng ra thế giới bên ngoài, thư viện còn phải coi trọng những học viên trẻ tuổi này nhiều hơn”.
Triệu Tố gật đầu, không dám trả lời câu nói này.
Nạp Lan Ca nắm tay Diệp Quân, cất lời: “Sau khi trở về, việc này cứ giao cho muội”.