Diệp Quân ngẫm nghĩ: “Bọn họ có thể xâm nhập vào thế giới Hư Chân, chẳng lẽ không thể làm vậy với Tiên Bảo Các?"
Đồng tử Lý Bán Tri co rụt lại.
Diệp Quân tiếp tục: “Chúng ta có thể đến Trụ giới, nhưng tốt nhất không nên hội quân với Võ Thần Vệ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Thái Hòa Thần Đế và những kẻ khác không ngăn cản chúng ta đi vào đường hầm thời không đã là quá bất thường!"
Lý Bán Tri nói ngay: “Ám U viện chủ, lập tức mở một đường hầm thời không mới!"
Ám U đáp: “Tuân lệnh”.
Rồi xoay người biến mất ở phía xa, không lâu sau đã cùng những người khác cưỡng chế mở ra một đường hầm mới, để cả đoàn thay đổi hướng đi.
Lý Bán Tri nhìn Diệp Quân với ánh mắt tán thưởng.
Thằng bé này suy nghĩ rất thấu đáo.
Diệp Quân lại gọi: “Ám U viện chủ”.
Ám U đáp: “Có thuộc hạ”.
Diệp Quân: “Trụ giới có người của ông ở đó không?"
Ông ta gật đầu: “Có”.
Diệp Quân: “Liên lạc được với bọn họ không?"
Ám U: “Được”.
Diệp Quân: “Ai là người đáng tin nhất ở đó? Ít nhất phải tin được chín phần?"
Ám U: “Võ lão của Võ Các là người hay được Tần các chủ cho đi theo, tuyệt đối không thể phản bội Các chủ và Thiếu chủ. Hiện ông ấy đang quản lý Võ Thần Vệ”.
Diệp Quân suy nghĩ một hồi: “Võ Thần Vệ sẽ nhanh chóng đến hội quân với chúng ta, ông mau cho người đi gặp, nếu không phải do Võ lão dẫn đầu thì chúng ta không đến Trụ giới nữa”.
Ám U ngạc nhiên.
Sau đó sắc mặt trở nên khó xem.
Trụ giới không bị Chân thế giới phong tỏa, vì vậy Võ lão chắc chắn biết rằng Diệp Quân là con của Tần các chủ, nhất định sẽ muốn đích thân dẫn người đến chi viện.
Nhưng nếu người dẫn đầu không phải ông ta, thì chỉ có thể là Trụ giới đã gặp chuyện.
Một khi đã vậy, bọn họ còn đi tới đó nữa thì chính là chui đầu vào rọ.
Ám U khom người hành lễ thật sâu rồi thối lui.
Diệp Quân nhìn những người khác với ánh mắt phức tạp.
Hắn không muốn đa nghi, nhưng với một số lượng người đi theo khổng lồ đến vậy, hắn không thể không đa nghi, không thể không thận trọng, bởi vì chỉ cần một cú sẩy chân là có thể kết liễu vô số mạng người.
Mà bọn họ vốn không nên bị cuốn vào những trận chiến ở cấp bậc này!
Diệp Quân bỗng hỏi Lý Bán Tri: “Dì Tri, Tiên Bảo Các hiện do ai làm chủ?"
Lý Bán Tri: “Ưng Thanh cô nương”.
Diệp Quân thì thầm: “Hẳn cũng đã biết chuyện”.
Lý Bán Tri gật đầu: “Không thể không biết được. Nếu ta đoán không sai, nàng hẳn cũng đang nghĩ cách đến đây”.
Diệp Quân gật gù rồi nói với những người đi sau: “Mọi người tập trung chữa trị trước đi”.
Bọn họ gật đầu.
Trải qua một trận chiến, họ sống thì còn sống nhưng trên cơ bản đều bị thương nặng.
Nhất là bên Kiếm Tông có rất nhiều kiếm tu hăm hở xung phong đi đầu, cũng là bên chịu tổn hại nặng nề nhất.
Diệp Quân lại nhìn sang Văn Viện, thấy người dẫn đầu là viện chủ Thư Hiền và Diệp Quan Chỉ.